*
Quan Lập Thành chăm chú nhìn tôi một lúc lâu, anh ta nghĩ tôi không dám nổ súng, mặt không đổi sắc nói: “Bảo Ái, bỏ khẩu súng xuống.”
Tôi tới gần anh ta 5cm, ngón trỏ đặt ở chốt mở: “Đáp ứng tôi hai điều kiện. Thứ nhất, rút binh. Thứ hai, trấn áp sự truy đuổi của Sở công an. Anh có thể trấn áp bao lâu cũng được.”
Anh ta một lời cũng không nói.
Đồng hồ treo tường trên vách tường đang mỗi giây mỗi phút trôi qua, tôi hoàn toàn không biết biệt thự trên núi Phong Nguyệt đã diễn biến tới trình độ giương cung bạt kiếm gì, để lại thời gian cho tôi cực kì ít ỏi.
Tôi hét khàn cả giọng: “Anh từng nói, anh dâng tặng thanh xuân và tâm huyết cả đời cho quân đội, anh không cam lòng khi không thu hoạch được gì, cũng không chấp nhận làm thuộc hạ người khác, tham vọng lớn của anh chưa đạt được, chịu để lại tính mạng ở đây sao.
Quan Lập Thành, tôi đã cùng đường bí lối, bày ra con đường trước mặt tôi, anh ấy không sống thì chínhlà chết, khoảnh khắc tôi và anh thực sự vạch rõ giới hạn, không nghĩ tay không mà đi!”
Tiếng hét này, đã kinh động đến Trương Minh và tổ trưởng cảnh vệ đang chần chừ trên hành lang, bọn họ lần thứ hai phá cửa xông vào, áo Trương Minh mang theo bộ đàm, lóe ra ánh sáng màu đỏ tươi, lòng bàn tay anh ta nắm chặt: “Bà chủ! Cô hãy suy nghĩ lại. Có một số việc mà đã làm, thì sẽ không có đường quay đầu.”
Tổ trưởng cảnh vệ đó cũng hùa theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1507545/chuong-224.html