Tôi ngẩng lên nhìn lên bầu trời le lói vài ánh sao và những đám mây đen ảm đạm, nghĩ rằng trời sắp có mưa, tôi kéo lại áo gió và lên xe trong cơn gió lạnh.
Người lái xe hỏi anh ta có phải là đoàn trưởng Văn không.
Tôi hờ hững nói phải.
Anh ta hạ kính chiếu hậu xuống: “Bà chủ, Văn Ngọc Tường đã về hưu. Nhà họ Văn hiện tại là dựa vào địa vị của đoàn trưởng Văn đang có. Quyền lực một khi suy yếu, ắt sẽ tìm cách vơ vét của cải. Đoàn trưởng Văn đang muốn nhúng tay vào thương nghiệp. Anh ta vừa ý một khu đất đang quy hoạch ở ngoại thành, muốn xây dựng một trung tâm thương mại, triển vọng không nói trước được, nhà họ Văn lại không ngu ngốc, chắc chắc sẽ kiếm được bộn tiền…”
Ánh đèn loang lổ chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của tôi: “Nếu muốn thẳng tiến thì không thể hủy diệt anh ta được. Văn Ngọc Tường nham hiểm độc ác, quyền lực cùng tiền tài đều muốn có được tất cả.”
Người tài xế không thể tin nói: “Tham mưu trưởng Quan đã giấu bảo cáo thẩm tra sao?”
Tôi đau đầu, ấn ấn lông mày, mệt mỏi nói: “Anh ta không thể giấu mãi được. Tỉnh ủy không phải chỉ có mỗi anh ta nắm quyền. Sớm hay muộn cũng sẽ lộ ra thôi.”
Dựa theo tình hình hiện tại chẳng nhẽ Văn Mạnh Hùng sẽ chịu yếu thế sao?
Lúc trước nói nhà họ Văn suy tàn thì tôi tin, nhưng còn giờ thì phải xem xét lại.
Trở về biệt thự còn chưa đến tám giờ, bảo mẫu bưng những món ăn nóng hổi đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1507523/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.