*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta đưa tay ra lau đi từng chút nước mắt đang chảy trên hai gò má cô: "Cô làm sai, tôi không thể bảo vệ được.
Trần Trang cười trong nước mắt. Cô ta cười giễu cợt hai tiếng, chua xót tận tâm can mà nói: “Anh Nam muốn bảo vệ em, tại sao lại không bảo vệ được?”
Một cô nàng thông minh sẽ không giả ngu. Bởi nếu làm vậy, mức độ bao dung của một người con trai đối với một người con gái sẽ rơi trở về con số không. Vẻ mặt Trương Thành Nam lập tức trầm xuống: “Trần Trang, mấy năm nay tôi không bạc đãi cô, nếu cô đã không nghe lời thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi."
Tiến Bình bàng quang mà nhìn. Chuyện đã đến bước này thì không thể cứu vãn nổi nữa rồi. Nếu tiếp tục gây sức ép thì chỉ có thể biến chút tình cảm còn sót lại trở thành hư không thôi. Vậy nên anh ta xoay người, nhỏ giọng nhắc nhở Trần
Trang: "Cô Trần, chúng ta đi thôi. Tính anh Nam thế nào, cô cũng hiểu. Chuyện gì anh ấy đã xác định rồi thì sẽ không thay đổi.
Anh ta liếc mắt ra hiệu, đám vệ sĩ ở góc tường chỉnh tề nhảy ra, định đưa cô ta ra khỏi cửa. Trần Trang ra sức giằng tay khỏi mấy tên vệ sĩ. Vừa mới thoát ra được, cô ta nghiêm chỉnh quỳ một bên, vô tri vô giác giống như đã mất hết hồn phách.
“Anh Nam, khi em quen anh, Kiều Thành Tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1507513/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.