*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khuôn mặt Quan Lập Thành gần sát tôi, nụ hôn sâu của anh ấy khiến tôi như mê man trong giây lát, hoảng hốt. Hoàng hôn đang xuống, giữa tôi và anh ấy có chút kẽ hở, ánh nắng ảm đạm lọt qua đó. Khi những hạt bụi còn phiêu đãng giữa không gian, anh ấy hỏi tôi có muốn thử lại một lần nữa hay không.
Môi tôi bị anh ấy mút đến mức chết lặng, ngón tay anh ấy dịu dàng lau đi vệt nước miếng trên óe miệng tôi, một sợi chỉ bạc trong suốt như mê hoặc linh hồn người ta, đến bản thân tôi cũng không khỏi lúng túng.
Chỉ cần hé mắt là tôi là có thể thấy đường viền cổ áo len của anh ấy đang mở ra, để lộ yết hầu khẽ động, bên dưới là xương quai xanh thanh mảnh tinh tế, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi lên đó tựa như những giọt mật quyến rũ.
“Thử cái gì?”
Đầu ngón tay Quan Lập Thành vẫn chưa rời khỏi gương mặt tôi, mà ngược lại, còn tiếp tục quyến luyến bên làn da: “Cô Trình à, những chuyện trăng hoa mờ ám mà nói rõ ra thì còn gì là vui.”
Tôi chợt nghĩ anh ấy còn có ẩn ý gì: “Anh Quan đây là người thành công, không bị gò bó trong tình cảm lứa đôi, nếu anh đã đùa giỡn thì việc gì tôi phải coi là thật. Chuyện trăng hoa dù đúng hay sai, hai người đổ bể, tôi lại ỷ lại vào anh, nhưng anh lại không đồng ý."
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1507472/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.