*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi điên cuồng loạng choạng bước tới mép giường, thậm chí túm lấy cái gối, ném về phía Tổ Tông chỉ cách tôi hai bước chân. Từ lúc anh quen tôi và bao nuôi tôi đến bây giờ, tôi chưa từng gây sự như vậy, bởi vì tôi không dám, cũng không cần thiết, người làm tình nhân nào dám nổi cáu với kim chủ chứ, đó chẳng phải chán ngán cuộc sống hạnh phúc và có thù oán với tiền bạc sao.
Tổ Tông đứng ở đằng kia, không thèm dùng tay ngăn lại hay đỡ lấy, cứ để kệ những đồ vật lung tung kia rơi vào đầu. Miệng tôi thở hổn hển, bất chấp cơn đau bụng khiến tôi quặn thắt, tôi cố đỡ cơ thể mình ở đầu giường và dùng sức kéo anh, để anh lại gần trước mặt tôi: "Ở trong lòng anh, quyền lực, địa vị, thắng hay thua, bên nào cũng quan trọng hơn em. Nhưng trong lòng em, cái gì cũng không tốt bằng anh, khi anh nghi ngờ em, bỏ lại em một mình, em tự thôi miên bản thân là do anh có chuyện gấp, em vì anh mà tìm biết bao nhiêu cái cớ, nhưng em vẫn không thể tự thuyết phục bản thân."
Tôi vỗ ngực mình, những tiếng vang dài và âm nỉ lan ra dưới từng lớp xương, cái sau rõ ràng hơn cái trước: "Hạo Hiên, em là người trái tim đấy, em được làm bằng xương bằng thịt đấy? Em dễ dàng tha thứ chia sẻ anh với nhiều người phụ nữ khác, anh cho rằng em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1507442/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.