*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hử?” Đôi mắt Quan Lập Thành dưới ánh mặt trời cực kỳ đẹp, giống như một hồ nước đầy trong vắt mà sâu thẳm, mang theo ý cười nồng đậm: “Cô Trình còn nhớ rõ việc thiếu tôi nửa cái hôn chăng”
Hô hấp của anh ấy như đang trêu đùa, thỉnh thoảng thổi qua sợi tóc rơi trên xương quai xanh của tôi: “Không né?"
Tôi liếc anh ấy từ dưới lên trên, mặt đầy phong tình quyến rũ: “Sao, anh Quan cho rằng tôi biết rõ còn giả bộ hồ đồ, nói không giữ lời sao? Hôn thì tính là cái gì, nếu anh giúp tôi –" Tôi nhón chân, mỗi cọ xát lên vành tai của anh ấy: “Có thêm chút tiền bạc, cũng chưa chắc không thể.”
Tôi ra vẻ phóng đãng, một tay đặt ở trên bả vai anh ấy, một tay kia đặt phía sau lưng, dọc theo lưng nhẹ nhàng rơi xuống, từng cái vuốt ve tràn ngập ngả ngớn, tràn ngập quyến rũ, nói không nên lời câu hồn đoạt phách, tay tôi mềm như bông, chỉ cần anh ấy bóp mạnh một chút thì có thể nát cả xương.
Nhưng mà quan hệ giữa tôi và Quan Lập Thành tuyệt không có tình ý trong đó, anh ấy từng lừa Thẩm Quốc Minh, từng lừa tôi thân ở trong đó, anh ấy tương kế tựu kế chốn quan trường tự bảo vệ mình vì con đường làm quan xuôi gió xuôi nước, đầu ra nói chuyện phong nguyệt.
Anh ấy không diễn thật một chút, sao có thể lẫn vào tranh đấu của Trương Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-hanh-ha-em-ca-ngay-lan-dem-anh-muon-em/1507428/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.