Ngày hôm đó, Thẩm Duy Nhất đã làm một người anh cả tận chức tận trách, chăm sóc em gái rất tốt, không để em đói cũng không để em bị va chạm. Buổi chiều, hai anh em còn ê a trò chuyện với nhau, cùng nhau (?) chơi đồ chơi. Khi Trần Nặc và mọi người trở về nhà, hai đứa trẻ đang tựa đầu vào nhau ngủ ngon lành trên tấm thảm dày.
Trần Nặc cúi xuống bế con gái, Thẩm Nam Chu bế con trai. A Man và những người khác nén cười vây xem. Hai anh em này thật sự rất đáng yêu.
Thẩm Duy Nhất được đặt lên giường, mơ mơ màng màng mở mắt, lầm bầm: “Ba về rồi ạ?” Thẩm Nam Chu vỗ lưng con trai, dịu giọng dỗ dành: “Ngoan, ngủ đi.”
Thẩm bánh bao “dạ” một tiếng, dụi dụi gối rồi ngủ tiếp.
Trần Nặc đặt con gái lại vào nôi. A Man giúp đắp chăn cho bé. Phương Ninh nhỏ giọng hỏi: “Không bế về phòng mình à?” Trần Nặc lắc đầu: “Hai anh em cứ ở cùng nhau đi.”
Sau khi sắp xếp hai đứa trẻ xong, mọi người rời khỏi phòng. Đóng cửa lại, Trần Nặc thở phào nhẹ nhõm. Buổi sáng lúc ra ngoài cô lo lắng bao nhiêu, thì bây giờ cô lại thoải mái bấy nhiêu. Mặc dù ban đầu con trai có chút bướng bỉnh, nhưng những biểu hiện sau đó của cậu thực sự rất đáng khen. Cho dù cô không tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe A Man thuật lại, cô cũng có thể tưởng tượng ra những hình ảnh ấm áp khi hai anh em ở bên nhau.
Mọi người xuống phòng khách, vì vừa rồi vội vàng nên còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di/4797819/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.