Trần Nặc đẩy cửa bước vào, nhìn hai cha con hỏi: “Sao không vào nhà, đứng ở cửa làm gì vậy?” Cô lại hỏi chồng: “Anh về từ lúc nào? Nhà Phương Ninh sao rồi?”
“Mới vừa về, đang định đi vào.” Thẩm Nam Chu một tay nắm tay con trai, tay kia ôm lấy vai vợ: “Anh và Lam Ngọc đều không sửa được, cuối cùng vẫn phải tìm thợ mới xong.”
Lam Ngọc và Phương Ninh ở tại một khu phố gần đây. Chiều nay họ gọi điện thoại cầu cứu, nói rằng trong nhà bị ngập lụt, cần giúp đỡ.
Có lẽ là do thói quen sống ẩn mình của người phi nhân loại, khi gặp chuyện, họ thường thích tự mình giải quyết. Thật sự không còn cách nào mới tìm đến sự giúp đỡ của con người. Giống như chuyện hôm nay, người bình thường đầu tiên sẽ tìm nhân viên liên quan, nhưng Lam Ngọc và Phương Ninh lại có xu hướng nhờ Thẩm Nam Chu hơn. Thẩm Nam Chu thất bại, họ mới đành phải tìm người khác.
“Nhà họ còn ở được không?” Vừa tìm dép cho chồng thay, cô vừa hỏi con trai: “Duy Nhất, con gieo hạt giống xong đã tưới nước chưa?”
“Mẹ ơi, lát nữa tưới được không? Con muốn ăn điểm tâm trước.”
Trần Nặc nói không được: “Chần chừ, dây dưa không phải là thói quen tốt.”
“Ba ba~~~” Thẩm bánh bao cầu cứu bố. Người bố mềm lòng: “Lát nữa ba sẽ cùng con tưới, ăn điểm tâm trước đi.”
Trần Nặc không nói gì, liếc mắt một cái, Thẩm Nam Chu quyết đoán im bặt. Người mẹ lạnh lùng tuyên bố với con trai: “Tưới nước trước, nếu không cơm tối cũng không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di/4797811/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.