Tuyết rơi cả ngày, vẫn không có dấu hiệu ngừng. Trần Nặc dậm chân một cái bên cạnh xe, muốn rũ tuyết trên giày. Cánh cửa xe mở ra, giọng người đàn ông theo đó truyền ra: “Lên đi.”
Tuy dịu dàng, nhưng không cho phép cự tuyệt.
Trần Nặc nhìn vào bên trong một chút, ngoan ngoãn nghe lời, chân lại dậm hai cái, lúc này mới cúi người ngồi vào trong xe.
Vừa ngồi vào ghế phụ, trong tay cô liền có thêm ly ca cao nóng. Thẩm Nam Chu phủi tuyết trên người cô, gỡ bỏ chiếc mũ len bị ướt trên đầu, lại lấy khăn lông khô lau tóc cho cô, còn không quên hướng điều hòa gió ấm về phía cô, giống như đang hầu hạ một vị lão Phật gia, không hề qua loa.
Nghĩ đến cảnh tượng nào đó, Trần Nặc cắn ống hút mím môi bật cười, đôi mắt to cong cong như trăng non, đẹp một cách linh động không tả xiết. Thẩm Nam Chu bị lây, cũng cong khóe môi theo, hỏi: “Cười cái gì?”
Lời thật đương nhiên không thể nói. Trần Nặc buông ống hút ra, chớp chớp hàng mi đen nhánh, hứng thú nói: “Em phát hiện anh càng ngày càng tốt với em.”
Mấy lời nói nhăng nói cuội của cô làm sao qua mắt được Thẩm tiên sinh, nhưng anh vẫn chiều theo mà đáp lại: “Không tốt với em thì tốt với ai?”
“Em biết, em biết mà.” Nói rồi vỗ vỗ vai anh: “Nhưng mà cách mạng chưa thành công, Thẩm tiên sinh vẫn cần nỗ lực.”
Lời cô nói có ẩn ý, Thẩm Nam Chu nhướng mày: “Ý em là lần cầu hôn sắp tới còn phải xem xét sao?”
Trần cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di/4797781/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.