Trần Nặc và A Man cứ thế mà làm lành, cả hai chẳng ai nói rõ điều gì, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngược lại còn thân thiết hơn trước. Thật đáng mừng.
Đáng mừng hơn nữa là không biết Thẩm Nam Chu đã dùng cách gì, Dương Ninh cuối cùng không còn quấn lấy cô nữa, nghe nói cũng không còn ý định tự sát. Bỏ được một cục kẹo mạch nha phiền phức, cuộc sống học đường của Trần Nặc trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sau đó, học kỳ 1 năm ba kết thúc, kỳ nghỉ đông đến, và Tết Nguyên Đán cũng sắp tới.
Năm nay Tết Nguyên Đán vẫn về Tuyền Dương ăn Tết, trên đường lái xe về, vận khí lại không tốt, đường cao tốc bị phong tỏa vì tuyết quá lớn. Trần Nặc cởi giày trên chân, ngồi xếp bằng trên ghế phụ, rướn cổ nhìn hàng xe dài phía trước không thấy điểm cuối, thở dài: “Kiểu này lại phong tỏa đến tối phải không anh?” Lại nhìn về phía sau, cũng là một hàng dài xe cộ, muốn quay đầu lại cũng không được.
“Chắc là không đâu,” Thẩm Nam Chu với tay lấy túi xách ở ghế sau, lấy ra bình giữ nhiệt, vặn nắp đưa qua: “Uống chút sữa đậu nành nóng cho ấm bụng.”
Đầu Trần Nặc lắc như trống bỏi: “Anh đừng hại em, ở đây không tìm thấy WC.” Bữa trưa cô còn định bỏ qua.
Thẩm Nam Chu á khẩu, bản thân anh không dùng WC nên đôi khi khó tránh khỏi bỏ qua. Nghĩ nghĩ, anh đành đóng nắp ly lại, những thứ khác còn dễ nói, chứ WC… thật sự không thể biến ra được. Hơn nữa xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di/4797774/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.