Có câu, cứu người như cứu hỏa. Thẩm Nam Chu đã đáp ứng rồi, liền không thể trì hoãn thời gian nữa, vạn nhất không kịp, tiểu Hoàng tiên sinh bị giết thì chuyện vui hóa buồn. Tiễn Hoàng tiên sinh đi, Thẩm Nam Chu trước tiên gọi Bạch Cập quay lại. Không nhìn nhầm, chính là Bạch Cập. Tuyền Dương cách thủ đô khá xa, nhưng đó là so với người thường, đối với yêu, đặc biệt là yêu có tu vi không thấp, chút khoảng cách này còn không đủ nhét kẽ răng.
Năm phút sau, Bạch Cập tới, dăm ba câu Thẩm Nam Chu kể lại sự tình. Bạch Cập người này về tình cảm thì không đáng tin, nhưng quan điểm đạo đức rất đàng hoàng, giác ngộ so với cái tên khoác lốt người mà không làm chuyện người kia cao hơn không biết bao nhiêu. Anh ta xắn tay áo lên định đi đánh nhau, bị Thẩm Nam Chu ngăn lại: “Chuyện này cậu ra mặt không thích hợp.”
Bạch Cập: “… Vậy anh còn gọi tôi đến?”
“Ừm, để cô ấy ở nhà một mình tôi không yên tâm.”
Bạch Cập: “… Hóa ra gọi tôi đến là để làm bảo mẫu kiêm vệ sĩ?!” (╯‵□′)╯︵┻━┻… Còn có thể chơi vui vẻ được không!
“Cô ấy chỉ là một cô bé, ai rảnh rỗi không có chuyện gì lại đi gây phiền phức cho cô ấy?” Còn muốn mặt mũi không hả!
Cô bé Trần Nặc: “……^_^#”
Thẩm Nam Chu mặt tươi cười, ánh mắt lại sắc bén như dao nhỏ liếc anh ta. Bạch Cập: “……”
“Được rồi được rồi, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, cô bé nhà anh mà thiếu một sợi tóc thì cứ lấy tôi ra mà hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di/4797765/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.