Không biết qua bao lâu, Thẩm Nam Chu khẽ gọi bên tai cô bé, “Nặc Nặc.”
Trần Nặc hoàn hồn, như thể đột ngột trở về từ một thế giới khác, đầu óc trống rỗng, không biết hôm nay là ngày nào, lát sau mới nhớ ra tình cảnh hiện tại.
Cô bé buông tay đang nắm chặt rèm cửa, thu hồi ánh mắt luyến tiếc dòng sông ngoài cửa sổ, mím môi, cố gắng kìm nén cảm xúc kích động trong lòng, hít sâu vài lần, mới có chút khô khốc hỏi, “Đó là… mỹ nhân ngư sao?”
Thẩm Nam Chu cười, “Chẳng phải rõ ràng rồi sao?”
“Mỹ nhân ngư… Ừm, sao lại có thật… Ừm, không phải là phải sống ở biển rộng sao?” Dù là truyện cổ tích hay những tin tức báo chí về phát hiện mỹ nhân ngư nửa hư nửa thực đều nói như vậy.
Khác với thế giới quan của cô bé bị đảo lộn hoàn toàn, Thẩm Nam Chu lại bình thản lạ thường, dường như vừa nhìn thấy không phải mỹ nhân ngư, mà chỉ là một con cá mè lớn.
“Ở Venice có một truyền thuyết.”
Anh nói một câu mở đầu, rồi lại không tiếp tục, Trần Nặc không thể không lên tiếng phụ họa, “… Sau đó thì sao chú?”
“Tuy rằng chú không ngại ôm cháu mãi, nhưng giờ này cháu nên ngủ tiếp.”
Lúc này Trần Nặc mới nhớ ra mình vẫn đang bị ôm, hai chân cách mặt đất, liền muốn xuống, Thẩm Nam Chu lại không buông, “Đừng nhúc nhích, chú đưa cháu về phòng.”
Một lần nữa nằm ngay ngắn trên giường lớn, Trần Nặc nhéo góc chăn, đôi hàng mi dài cong vút chớp chớp nhìn anh, như thể đang lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di/4797746/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.