Trần Nặc thích Venice, bắt đầu từ một bức tranh sơn dầu Thẩm Nam Chu vẽ.
Cô bé từ trước đến nay vẫn thích tranh thủy mặc cổ điển hơn, nhưng bức họa kia lại khiến cô bé nhìn bằng con mắt khác, yêu thích không rời tay, hiện tại đang được treo trên vách tường phòng nhỏ của cô bé.
Đó là cảnh sông nước Venice, dưới ánh hoàng hôn tà dương, giữa những dãy kiến trúc san sát nối tiếp nhau, ráng chiều thấp thoáng trên mặt nước, những con kênh uốn lượn khúc khuỷu như không có điểm cuối. Ánh sáng lung linh huyền ảo, đẹp đẽ quyến rũ, một chiếc đuôi cá vàng khổng lồ vẫy mạnh trên mặt nước tung bọt trắng xóa, nội dung bức họa rất đơn giản, không có những chiếc thuyền hay nhân vật thường thấy, nhưng Trần Nặc lại đặc biệt thích.
Thẩm Nam Chu nói với cô bé đó là đuôi của người cá, Trần Nặc lúc ấy còn hỏi anh sao chỉ vẽ cái đuôi, Thẩm Nam Chu trả lời là: “Chú chỉ kịp nhìn thấy cái đuôi thôi.” Còn có chút tiếc nuối cứ như anh thật sự đã nhìn thấy người cá vậy.
Trần Nặc chỉ coi lời này là trò đùa, lúc ấy cô bé tuy mới 12 tuổi, nhưng sớm trưởng thành, đối với chuyện mỹ nhân ngư căn bản là không tin, hơn nữa cho dù trên đời này thực sự có sinh vật tên là mỹ nhân ngư thì cũng phải sinh sống ở biển rộng, Venice… =_= chỉ có trẻ con mới tin thôi. Nhưng bức họa đó cho cô bé cảm giác thật sự rất đặc biệt, nếu không cũng sẽ không treo ở trong phòng mình.
Khi chính thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di/4797744/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.