Tháng Năm ở Venice, vừa náo nhiệt vừa ồn ào.
Trần Nặc mở tung cửa sổ, nhìn ra khung cảnh những con thuyền đan xen trên dòng kênh, hít một hơi thật sâu. Hơi nước mát lạnh từ cơn mưa phùn dày đặc phả vào.
Thẩm Nam Chu từ phía sau vòng tay ôm lấy vòng eo của cô, cằm tựa lên vai, môi nhẹ nhàng hôn lên vành tai trắng ngần. Cảm giác lạnh băng ấy xuyên qua lớp da thịt, từ từ lan tỏa khắp người, khiến người ta không kìm được mà rùng mình, nhưng cũng dấy lên một khao khát từ sâu thẳm bên trong.
Trần Nặc ngả người về phía chồng, nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm trước ngực mình, có chút bất lực: “Đừng nghịch, Duy Nhất và Nhược Nhất sắp dậy rồi.” Đêm qua, lợi dụng lúc hai đứa trẻ và Phương Ninh, Lam Ngọc đã đi ngủ, hai người đã có một đêm khá điên cuồng. Cũng may là còn biết điểm dừng, nếu không giờ này cô đã không thể dậy nổi.
Thẩm Nam Chu khẽ cười: “Yên tâm, anh có chừng mực mà.”
“Chừng mực của anh thì có ‘giá trị’ gì đâu.” Trần Nặc đáp lại một câu, rồi quay người nhìn anh. Sau nhiều ngày kìm nén, cuối cùng cô cũng nói ra nỗi lo của mình: “Nguyên Trí vẫn chưa gọi điện thoại, có cần hỏi Bạch Cập không?” Từ giữa tháng trước rời khỏi Zurich, đến giờ đã gần một tháng, hơn 20 ngày qua, Nguyên Trí không hề gọi một cuộc nào. Sự im lặng này có chút kỳ lạ.
Nếu hắn thực sự mang A Uyển chuyển thế đến Zurich để tìm họ, vậy tại sao lại không liên hệ? Chùn bước vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di-tinh-phi-tuyet/4693221/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.