Bởi vì có lần Thẩm Duy Nhất thức dậy mà Thẩm Nam Chu lại không phát hiện, nên sau đó Trần Nặc và Thẩm Nam Chu, nếu có chuyện cần nói nhỏ, cũng không còn xuống lầu nữa. Thay vào đó, họ chuyển địa điểm lên phòng khách nhỏ ở tầng hai, như vậy vừa không làm phiền đứa trẻ, vừa không cần lo lắng con trai tỉnh dậy mà họ không biết.
Về việc vì sao Thẩm Nam Chu không phát hiện Thẩm Duy Nhất thức dậy, điều này hiện tại vẫn khó nói. Họ đã thử nghiệm rất nhiều lần nhưng không có trường hợp ngoại lệ như vậy xuất hiện nữa.
Thẩm Nam Chu phỏng đoán điều này có lẽ có liên quan đến tâm linh cảm ứng. Trần Nặc rất ủng hộ chồng mình trong việc tìm kiếm chân tướng, nên cô đã nghĩ mình sẽ thử khóc lại xem có phát hiện gì không. Nhưng cảm xúc tốt xấu làm sao có thể tự ý điều khiển được? Nếu không thực sự thương tâm đến tột cùng, nước mắt có chảy khô cũng vô ích. Trần Nặc khóc nửa ngày, trong lòng còn vừa nghĩ đến những chuyện không vui, dù là diễn kịch, cũng có vài phần chân tình trong đó. Nhưng dù vậy, bạn nhỏ Thẩm Duy Nhất đang ngủ say vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, càng đừng nói như tối qua ôm ngực nói khó chịu.
Trần Nặc nhận khăn giấy chồng đưa lau nước mắt, hít hít mũi, hốc mắt đỏ hoe nói với giọng khàn khàn: “Không phải nói mẫu tử liên tâm sao, em đã khóc đến mức này, sao cục bột béo này lại không có chút phản ứng nào?”
Không chỉ không phản ứng, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di-tinh-phi-tuyet/4693205/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.