Con trai phải đến 600 tuổi mới trưởng thành… Chuyện này, Trần Nặc cảm thấy may mắn. Cô và Thẩm tiên sinh đều thuộc phạm trù “bất tử”, con trai sống lâu đương nhiên là chuyện tốt.
Thẩm Nam Chu nói bộ tộc của họ từ xưa nổi tiếng về tuổi thọ, sống đến một độ tuổi nhất định, còn có thể tu luyện bí thuật, không nói đến việc phi thăng thành tiên, làm Địa Tiên trường sinh bất lão gì đó vẫn có thể.
Khi anh nói những lời này, giọng điệu rất bình thản, dường như còn có chút chán ghét, như thể Địa Tiên chưa đủ cao quý vậy.
Nhưng đôi khi, cô lại cảm thấy chua xót vì anh, ví dụ như lúc này.
“Anh cứ nghĩ sự truyền thừa của bộ tộc cuối cùng sẽ đứt đoạn, không ngờ lại gặp may mắn trong lúc khó khăn, bảo bối à, cảm ơn em.”
Ánh mắt người đàn ông đang nắm tay cô rất chân thành, từ trong ánh mắt anh, cô có thể nhìn thấy cảm xúc nào đó không thể diễn tả bằng lời đang dâng trào. Trần Nặc nghĩ, đối với bộ tộc đã sớm trở thành hạt bụi trong lịch sử đó, anh hẳn là rất để tâm, dù che giấu rất sâu, cũng không thể xóa nhòa tình cảm gần như ngưỡng mộ ấy.
Người ta thường nói lá rụng về cội, cái gốc ấy, thường là nơi chất chứa ký ức sạch sẽ và tốt đẹp nhất.
“Nếu muốn cảm ơn, vậy anh nên cảm ơn chính mình.” Thấy anh nhướng mày, cô mím môi cười: “Nếu không phải anh kiên trì tìm em, em sẽ không quen biết anh, sẽ không ăn được thuốc trường sinh bất lão,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di-tinh-phi-tuyet/4693199/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.