Trần Nặc khó hiểu: “Việc đầu thai cũng có thể khống chế sao?” Vậy thì điều này cũng quá siêu phàm rồi, Nguyên Trí quả thực không phải yêu, nói là tiên nhân cũng có người tin.
Thẩm Nam Chu nói: ” Nếu anh không đoán sai, Nguyên Trí hẳn là đã giúp A Uyển sửa lại mệnh.” Thấy cô ngây thơ, anh giải thích thêm: “Chính là xen vào, đoạt lấy cơ hội đầu thai và mệnh lý vốn thuộc về người khác để đặt lên người A Uyển. A Uyển bẩm sinh là nhân loại, sau đó nghịch thiên cầu trường sinh tu luyện bí pháp, rồi lại tẩu hỏa nhập ma bị phản phệ. Nguyên Trí dùng bí thuật để kéo dài thọ mệnh cho cô ấy, biến thành thể chất nửa yêu nửa ma. Sau khi chết muốn trọng nhập luân hồi ít nhất phải đợi trăm năm, phải giải hóa lệ khí ở địa phủ trước đã, lệ khí không hóa, nhập luân hồi cũng chỉ có thể đầu thai vào súc sinh đạo.”
Trần Nặc như nghe chuyện cổ tích, tam quan được làm mới, tò mò hỏi: “Nếu như vậy, vậy tại sao Nguyên Trí không kiên nhẫn chờ một trăm hai trăm năm? Anh ta là yêu, một hay hai trăm năm đối với anh ta chắc cũng chỉ là một bữa sáng thôi? Cứ đoạt mệnh người khác như vậy, dù sao cũng không phải của mình, nếu giữa chừng thật ra sai lầm thì chẳng phải mất nhiều hơn được sao?” Trong sâu thẳm nội tâm, cô cũng có chút chán ghét cách làm này, người khác chẳng lẽ không xứng đáng được sống à?
Thẩm Nam Chu cách chăn vỗ vỗ lưng cô, trong con ngươi dài và sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di-tinh-phi-tuyet/4693193/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.