Đầu tháng hai, Trần Nặc và Thẩm Nam Chu rời Zurich về nước. Chú chim béo Khôi Khôi đã bốn tháng tuổi, hình thể lớn gấp đôi, hiện tại to bằng bàn tay.
Từ thủ đô, cả hai đổi chuyến tiếp tục đến Tuyền Dương. Khi ra khỏi sân bay, bên ngoài trời đang mưa. Xe của họ vẫn đỗ ở gara ngầm gần đó, Trần Nặc lấy ô ra khỏi túi, tiện tay ấn chú chim béo đang muốn nhô đầu ra vào lại: “Đừng động đậy, trời đang mưa đấy.”
Chú chim béo hiện tại đang trên đà tự học thành tài, đã hiểu được những lời nói đơn giản, mặc dù còn lâu nó mới mở miệng nói chuyện, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự phát triển trí tuệ của nó.
“Khôi Khôi ~” kêu to một tiếng, ngoan ngoãn rụt đầu vào túi, Trần Nặc thấy rất vui, ngón tay chạm nhẹ vào cái đầu nhỏ của nó, như an ủi lại giống khen ngợi. Đôi mắt đen to như hạt đậu xanh của nhóc con sáng rực, vừa định kêu “khôi khôi” một tiếng, tỏ vẻ kiêu ngạo một chút, thì một luồng lạnh lẽo quét qua, chú chim béo nhạy cảm rụt cổ lại, giả làm chim cút.
Kẻ xấu, kẻ xấu, kẻ xấu ~〒▽〒
Kẻ xấu Thẩm tiên sinh một tay mở ô, một tay ôm lấy vai người yêu, dịu dàng nhắc nhở: “Cẩn thận, phía trước có vũng nước.”
Lần này trở về, hành lý của họ đều đã được vận chuyển trước, chỉ còn lại một chiếc vali nhỏ đựng vài bộ quần áo.
Ngồi vào trong xe, Trần Nặc thả chú chim béo ra, thấy nó “khôi khôi ~ khôi khôi ~” bay đi bay lại, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di-tinh-phi-tuyet/4693187/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.