Có quỳ bàn phím hay không thì chưa biết, nhưng người nào đó đang khó chịu thì rất dễ dàng.
A Uyển vẫn đang hồi tưởng quá khứ, kể lại những tương tác của hai người ở kiếp trước, ví dụ như cùng nhau đánh nhau, chiến tích huy hoàng nhất là hai đấu một hạ gục công tử béo nhà tổng đốc, đánh người ta thành đầu heo; mười tuổi cải trang thành nam theo anh trai trốn ra khỏi phủ, về nhà bị hai bà mẹ đánh lòng bàn tay; mười hai tuổi cùng nhau trộm uống rượu, suýt chút nữa nhảy hồ nước vào mùa đông… Vân vân… Từ những mảnh ghép này có thể dễ dàng phác họa nên những bức tranh cuộc sống đầy màu sắc.
Trong lời kể của A Uyển, cuộc sống quá khứ quả thực hạnh phúc vô cùng, nghe vào tai có vẻ hơi không chân thật, giống như “Triều Hoa Tịch Nhặt” dưới ngòi bút Lỗ Tấn, những điều tốt đẹp đều là quá khứ.
Trần Nặc nghiêng đầu nhìn Thẩm Nam Chu, phát hiện anh cũng đang nhìn cô. Cô vội vàng đáp lại anh bằng một nụ cười mang theo chút lấy lòng, ánh mắt Thẩm Nam Chu hơi lóe lên, bàn tay đang nắm ngón tay cô siết chặt.
Có chút đau, lại có chút tê, giống như một sợi lông vũ len lỏi vào tim, ngứa ngáy khó chịu.
Giọng A Uyển vẫn tiếp tục, Trần Nặc thật ra đã không muốn nghe nữa, những điều đó rốt cuộc đã là quá khứ, nói thêm cũng không thể quay trở lại. Kiếp trước cô đã chết, hiện tại cô tên là Trần Nặc, gia đình không hạnh phúc, nhưng may mắn gặp được người có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di-tinh-phi-tuyet/4693173/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.