Nói là sợ quỷ, Trần Nặc thật sự rất sợ. Trước kia tắm nhanh nhất cô cũng mất hai mươi phút, có khi thậm chí nửa tiếng vẫn chưa xong, hôm nay chưa đến mười phút đã ra ngoài, có thể nói là thần tốc.
Thẩm Nam Chu giúp cô sấy khô và chải mượt tóc, vỗ vỗ chiếc giường vừa mới trải xong: “Lại đây đi, anh canh cho em.”
Trong phòng lò sưởi đã rất ấm, Trần Nặc rất tự giác nằm vào bên trong, chừa lại chỗ bên ngoài: “Anh ngủ với em.”
Thẩm Nam Chu khẽ cười: “Không phải chê anh người lạnh sao?” Từ khi bắt đầu mùa đông, cô rất ít khi để anh ôm trần, nguyên nhân? Lạnh.
Trần Nặc cười mỉm, nắm lấy tay anh lay lay hai cái, mở to đôi mắt long lanh nhìn, tuy không nói gì, nhưng lúc này im lặng là vàng không phải sao?
Thẩm Nam Chu bị cô chọc cười, cúi người xoa xoa mũi cô, cởi giày lên giường. Trần Nặc cũng không chê lạnh, trực tiếp nhào vào lòng anh, không chút rụt rè.
“Sợ đến vậy sao?” Anh khẽ hỏi bên tai cô.
Cô “ừ” một tiếng, nhỏ giọng đáp: “Trong lòng cứ thấy rờn rợn, dù anh nói trong nhà không có, em vẫn cứ không nhịn được mà nghi thần nghi quỷ.”
“Còn tưởng em không sợ trời không sợ đất chứ.” Thẩm Nam Chu xoa xoa tai cô, lại vỗ vỗ lưng cô: “Sớm biết vậy đã không nói cho em.”
Trần Nặc thở dài theo: “Ngàn vàng khó mua chữ ngờ. Sớm biết vậy em đã không hỏi, sớm biết vậy đã đi máy bay, sớm biết vậy đã dời ngày mai về rồi.”
Thẩm Nam Chu bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di-tinh-phi-tuyet/4693169/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.