Hai người hôn xong, Thẩm Nam Chu chống trán cô cười khẽ, nụ cười quá rạng rỡ, khiến người nhìn thấy phải ngượng ngùng. Trần Nặc không nhịn được, trừng mắt nhìn anh một cái, có chút xấu hổ buồn bực, “Anh cười cái gì?”
“Không cười gì cả.” Thanh âm anh dịu dàng, như một dòng suối nhỏ, trong trẻo sâu lắng, mang theo vẻ uyển chuyển dịu kỳ.
Trần Nặc da mặt mỏng, cả người không được tự nhiên, muốn đẩy anh ra, anh không buông, còn “ừ?” một tiếng.
“Buông ra đi.”
“Buông ra cái gì?”
“Buông em ra.”
“Vì sao?”
Trần Nặc: “… Đừng có giở trò lưu manh, em muốn đi thay quần áo,” nói rồi liếc anh một cái, “Đều tại anh, sữa bò vương vãi khắp nơi.” Hơn nửa ly sữa bò đều cống hiến cho quần áo của hai người, cũng may cái ly vẫn còn trong tay cô.
Đôi mắt cô ngấn nước, như bầu trời đêm thấm đẫm ngân hà, đẹp đến lạ kỳ. Thẩm Nam Chu khẽ chạm môi, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ như lông chim, vừa chạm đã rời, lại trêu chọc người trong lòng khẽ run lên, như có dòng điện xẹt qua, k*ch th*ch da gà nổi lên.
Trần Nặc hít thở một chút, hàng mi đen nhánh nhanh chóng chớp hai cái, mím mím khóe môi, nơi đó vẫn còn xúc cảm vừa rồi lưu lại, lạnh lẽo, như băng mùa hè, lại như sương móc mùa xuân, tưới đẫm tâm hồn khô cằn của cô.
Nhận thấy được sự thay đổi biểu cảm rất nhỏ của người trong lòng, khóe môi Thẩm Nam Chu ý cười càng tăng thêm, đồng thời lại nhẹ nhàng thở ra, nói thật, vừa rồi hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di-tinh-phi-tuyet/4693161/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.