Bước ra khỏi thang máy, Thẩm Nam Chu giới thiệu với Trần Nặc, “Ở đây mỗi tầng chỉ có một căn hộ, tầng 29 và 30 là căn hộ thông tầng, vì là tầng áp mái nên khi mua được tặng một sân thượng lớn, chú đã làm thành phòng kính, sau này cháu có thể lên đó chơi.” Vừa nói, anh vừa quét vân tay vào khóa cửa, cánh cửa lớn màu đỏ thẫm tự động mở ra.
Trần Nặc bước vào nhà, môi Tr**ng X* lạ khiến cô bé có chút lúng túng, đứng ở huyền quan không biết phải làm gì.
*Huyền quan : khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính .
Con bé thật mâu thuẫn. Thẩm Nam Chu cảm thấy cô bé là một đứa trẻ mâu thuẫn, lúc thì gan dạ, nói chuyện với anh cũng có thể ra vẻ người lớn, lý lẽ rõ ràng. Lúc thì lại như một con ốc sên, chỉ cần có chút động tĩnh là rụt ngay vào vỏ. Quả thật, khác hẳn trước kia. Anh cảm thấy thú vị, nên trêu chọc cô bé, “Không thích nơi này sao?” “Không phải không thích.” “Vậy sao mặt cháu không vui?” Anh mở vali tại chỗ, lấy đôi dép lê bông mà cô bé chưa đi ra, nhưng không đưa cho cô bé, mà nói, “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Trần Nặc không vội vàng bày tỏ thái độ như tối qua, cô bé thở dài như một người lớn, như thể anh đang gây sự vô cớ, nhỏ giọng nói, “Cháu không hối hận.” Thẩm Nam Chu thấy hơi chán, chọc nhẹ vào giữa lông mày cô bé, “Lanh lợi.” Anh cúi xuống giúp cô bé xỏ giày, Trần Nặc đỏ mặt muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-giau-em-di-tinh-phi-tuyet/4693135/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.