Lương Bạc Thanh nhìn Tây Trừng dứt khoát rời đi, anh ta không giữ lại cũng không đuổi theo, chỉ đứng yên một chỗ rất lâu. Tâm trạng hỗn loạn làm anh ta bỏ qua tiếng động khẽ trong phòng ngủ.
Không biết qua bao lâu, anh ta lại ngồi xuống ghế, chìm vào im lặng hồi lâu với mọi thứ xung quanh.
Toàn bộ không gian yên tĩnh như thể cô chưa từng đến đây.
Sau đó Trình Lê gọi điện đến, Lương Bạc Thanh nghe máy xong đứng dậy đi ra ngoài.
Buổi trưa mang đồ ăn về nhà, đi gọi người say rượu trong phòng ngủ thì phát hiện anh đã rời đi.
Ngày thứ ba sau khi Tây Trừng trở về Bắc Kinh, Khương Dao đến gặp cô.
Sau khi nhận được tin nhắn và đi ra ngoài, nhìn thấy có người ở bên ngoài cửa hàng bán lẻ nhỏ ở lối vào, mái tóc xoăn của Khương Dao được búi cao, mặc áo thun ngắn tay màu hồng nhạt và quần dài. Cô ấy trông vẫn tràn đầy sự dễ thương và sức sống vui vẻ như mọi khi, nhưng hôm nay nét mặt của cô ấy không vui lắm. Khi nghe thấy giọng nói của Tây Trừng thì thay đổi trong vài giây, lộ ra niềm vui chân thành và to lớn, đôi mắt lấp lánh nắm lấy tay áo của Tây Trừng, xác nhận vài lần. Sau khi nhận được phản hồi, cô ấy vui vẻ đưa tay ra ôm: "Em gọi tên của chị nghe rất hay. Mặc dù em cũng xinh khi dùng ngôn ngữ ký hiệu nhưng chị thích nghe em nói chuyện lắm."
Từ khi quen biết đến bây giờ, Tây Trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-gan-ben-em/3391409/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.