Hỏi xong câu này, đột nhiên anh quay mặt đi: "Nếu em không muốn nói thì đừng nói." 
Một lúc sau, cánh tay bị chạm nhẹ, cụp mắt xuống nhìn dòng chữ trên điện thoại: "Hồi nhỏ em bị thương trong một vụ tai nạn ô tô." 
Một vết thương khá nặng. Chỉ là thời gian đã trôi qua quá lâu, bây giờ chỉ còn lại vết sẹo nhỏ như vậy. 
Tất nhiên, Lương Duật Chi không biết về vụ tai nạn xe hơi của cô. Ban đầu Lương Bạc Thanh gọi điện thoại cho anh, không có thông tin gì cụ thể, chú ấy chỉ nói rằng mình sẽ ra nước ngoài khoảng một năm rưỡi, nhờ anh chăm sóc một đứa trẻ của người nhà thầy giáo cũ, sau này trước khi gặp mặt mới nói tình trạng đặc biệt của cô. 
Không đề cập đến bất cứ điều gì khác, chỉ nói vì lý do tâm lý. 
Khi đó Lương Duật Chi không có hứng thú biết những chuyện vụn vặt như vậy, cũng không hỏi một câu nào, ngay từ đầu anh đã định giao công việc này cho Kiều Dật, sở dĩ anh đón cô ở sân bay là vì tên khốn Kiều Tiểu Nhị đó đã hứa nhưng lại cho leo cây. 
Lúc này, Lương Duật Chi mới ý thức được mình không biết nhiều về Đường Tây Trừng. 
Tuy nhiên, với mối quan hệ hiện tại của họ thì rõ ràng là không cần thiết, về lý thuyết thì họ nên duy trì khoảng cách thích hợp và không can thiệp lẫn nhau. Lương Duật Chi biết rất rõ điều này và biết phải làm gì. 
Anh không hỏi thêm, chỉ liếc nhìn đuôi lông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-gan-ben-em/3391393/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.