Thứ hai tuần sau, trong trường có buổi tọa đàm về nhân văn và nhân học, Đường Tây Trừng xin Đào Nhiễm nghỉ nửa ngày, sau đó quay lại giảng đường trường ngồi ba tiếng. 
Cùng lúc đó, cô nhận được hai tin nhắn. 
Đó là bố của cô, Đường Tuấn. 
Ông ta đến đây để họp và nhờ trợ lý đón cô cùng đi ăn trưa, người kia nói nếu thầy Lương rảnh thì cũng sẽ mời thầy đi cùng. 
Sau bài giảng, mọi người đổ ra ngoài. 
Tây Trừng đi đến cổng chính của trường đại học Z, đã có một chiếc ô tô đợi sẵn. Cô biết người đàn ông trung niên đến đây đã đi theo Đường Tuấn rất lâu rồi, ông ấy họ Liêu. 
Thư ký Liêu nhìn thấy cô thì gọi: "Cô Đường." 
Xe chạy tới một nhà hàng tư nhân mang hương vị Hoài Dương. Thư ký Liêu dẫn cô vào, Đường Tuấn đã ngồi trong phòng cạnh cửa sổ, mấy món khai vị được bưng lên trước. Ông ta mặc một bộ đồ màu đen, có áo khoác treo phía sau. 
Nhìn thấy Tây Trừng bước vào cửa, ông ta ngẩng đầu lên. Người ở độ tuổi năm mươi không thể thoát khỏi dấu vết của thời gian, trên đỉnh đầu đã hơi bạc nhưng vẫn có khuôn mặt rất tuấn tú, nét mặt không thể nhầm lẫn, toát lên vẻ sang trọng. Ông ta không thua kém những sao nam lớn tuổi biết chăm sóc bản thân rất tốt, có thể tưởng tượng thời trẻ trông rạng rỡ như thế nào. 
Tây Trừng đi tới trước bàn ngồi xuống, Đường Tuấn nhìn cô hỏi: "Thầy Lương không rảnh à?" 
"Thầy ấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-gan-ben-em/3391375/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.