Chiều thứ sáu, chiếc xe đen bóng có rèm che của Điền Đằng chạy ra khỏi bãi đỗ xe dưới hầm đánh một vòng dừng trước cửa công ty. Trên vai Nhậm Thanh đeo túi lớn túi nhỏ nói tạm biệt với đồng nghiệp, chậm rãi đi đến trước xe Điền Đằng.
Điền Đằng vừa muốn mở cửa xe, Nhậm Thanh vội vàng nói: “Không cần không cần, tự em lên xe.”
Cô ôm túi xách, đàng hoàng ngồi ở vị trí phó lái, nhìn đường phía trước, rồi nhìn lại anh, khó hiểu, nói: “Lái xe đi.”
Điền Đằng bất ngờ kề sát vào, xoa má cô, lưu loát giúp cô thắt dây an toàn.
“Em đi ra cùng Nguyên Tịnh Viễn, là muốn báo cho anh ấy biết sao?”
Nhậm Thanh nhìn con đường thẳng tắp ngoài cửa sổ xe, hồi lâu mới cười nói: “Em cố ý đấy.”
Hẹn hò trong nước là ăn cơm, đi dạo phố, xem phim. Điền Đằng thích nghi không tệ, chỉ ngoại trừ lúc xem phim tranh thủ Nhậm Thanh không chú ý lặng lẽ ngủ gật, nhưng vì chuyện xưa tình tiết cũ mà bản thân anh lại phản ứng nhạy bén nên sau đó dù có thảo luận nửa tiếng với Nhậm Thanh về bộ phim thì cũng không lộ ra sơ hở.
“Người Mỹ là hợp thì quen không hợp thì chia tay thật à?” Nhậm Thanh vừa đi vừa hỏi.
Điền Đằng ngẫm nghĩ, nói: “Nicoles Cluz giải thích như vầy: Tình cảm của người trẻ tuổi thường không qua được khảo nghiệm, thế giới biến hóa quá nhanh, có quá nhiều hấp dẫn.”
Phút chốc Nhậm Thanh quay đầu lại, hai mắt sâu xa nhìn anh.
Điền Đằng hết sức bình tĩnh. Anh nói tiếp: “Nhưng anh cho rằng quan điểm này không tích cực. Ví như em với chị em, dù có nhiều cám dỗ nhưng chị ấy vẫn không bỏ rơi em, em cũng không bỏ mặc chị ấy.”
Khóe môi Nhậm Thanh dần cong lên.
Điền Đằng dừng một chút, không giấu diếm: “Chẳng qua... Từ khi em yêu đương, anh cũng trải qua cuộc sống hợp thì quen không hợp thì chia tay. Luôn có vài nữ sinh hướng tới văn hóa cùng với vật dẫn văn hóa Đông Phương thần bí... Thế nhưng các cô ấy thường không nhiệt tình thưởng thức văn hóa Đông Phương.”
Một lát sau Nhậm Thanh mới phản ứng lại “vật dẫn văn hóa” là có ý gì.
Quảng trường đối diện rạp chiếu phim, quảng trường âm nhạc Thiên Nhan, chính là khu chợ đêm nổi danh nhất. Nhậm Thanh một hơi cầm ba cái túi, lấy được bốn con gấu con tặng kèm, cũng thành công chém đứt bốn mươi đồng tiền. Điền Đằng nghe ở bên đường có hương vị Quan Đông. Ừm, giá cả rất hợp lý, vị súp chính tông, anh vừa muốn há miệng, Nhậm Thanh ôm túi xe lửa nhỏ cũng vừa tới, giơ tay đoạt lấy.
Điền Đằng tranh thủ quay lưng cản lại, trỏ vào các món ăn trong quán, nói: “Em giành với anh làm gì, mua cho em đấy.”
Nhậm Thanh trợn mắt lên, nói: “Anh mới ra viện, không thể ăn!”
Điền Đằng giơ tay lau lau khóe môi, quay đầu lại bình tĩnh nói: “Không kịp rồi.”
Nhậm Thanh xị mặt.
Người Quan Đông bán hàng rong yếu ớt chen vào: “Cô bé, tôi chỉ nấu món Quan Đông, nó không phải độc dược.”
Vào lúc tám rưỡi đêm, tuyết đầu mùa lặng lẽ rơi xuống, Nhậm Thanh và Điền Đằng sóng vai ngồi trên ghế dài ở quảng trường, một tay một ly trà sữa, không phải “Ưu Nhạc Mỹ”. Tuyết không lớn, cũng không có gió, Nhậm Thanh một mình nói liên miên, có chút hưng phấn, có chút khẩn trương.
“Đêm qua, em mơ thấy sáu năm trước em đến sân bay tiễn anh, hình ảnh rất cảm động, anh sắp vào kiểm an, em liều mạng chạy về phía trước, nhưng chạy không lại Triệu Nghiên người cao chân dài. Triệu Nghiên vừa chạy vừa hét to vào mặt em, bảo em không được dây dưa với anh, em thật sự rất tức giận, cuối cùng không còn cách nào, đành phải thừa cơ lúc cô ấy chạy ngang qua thì em âm thầm giơ một chân ra...”
Điền Đằng sững sờ, tiện đà cười to.
Nhậm Thanh nhìn thấy khi anh cười to ánh mắt thật thu hút người khác, kìm lòng không đặng nói: “Trước kia chính là như vậy, anh vui, em cũng sẽ vui theo. Mặt anh không cảm xúc, em cũng thật không dám nói gì.”
Điền Đằng nghe vậy khẽ thở dài: “Rốt cuộc vì sao em luôn căng thẳng hả? Anh chưa từng nổi giận với em.”
“Nhưng lúc anh không vui, sắc mặt rất dọa người. Ngày đó em vào văn phòng anh lấy tư liệu, lúc anh bảo em cút ra, sắc mặt cũng rất đáng sợ.”
Điền Đằng ngẩng đầu nhìn tuyết rơi dưới ngọn đèn đường, bình tĩnh nói: “Anh vô cùng xác định rằng anh chỉ bảo em đi ra ngoài, không bảo em cút ra.”
Nhậm Thanh bĩu môi, nói tiếp: “Trước kia em nói với anh rằng em không thể không cách xa các anh, bằng không em sẽ ghen tỵ, sẽ không cam lòng, sẽ không ngừng phàn nàn, sẽ càng ngày càng tham lam. Anh còn nhớ rõ không?”
Điền Đằng không nghĩ ngợi, nói: “Cấp ba, lúc nghỉ giữa giờ, ở sân trường, em đã nói với anh.”
Nhậm Thanh yên lặng, khẽ trào phúng: “Thật cực cho anh còn nhớ rõ rành rành như vậy.”
Điền Đằng như không nghe thấy gì, chỉ thúc giục: “Em nói tiếp đi.”
Nhậm Thanh bất đắc dĩ nói: “Thật ra em rất tự ti. So với các anh, em thật sự khá tồi tệ. Ưu thế duy nhất có lẽ là sức khỏe, có thể vào đêm hôm khuya khoắt ngày đầu tiên của năm mới kéo anh về nhà... Triệu Nghiên nói với em, hai người sẽ đi Georgia, Mỹ, tuy một người ở Atlanta, một người ở Macon, nhưng nói chung khoảng cách sẽ gần hơn giữa Trung và Mỹ. Lúc ấy em cực kỳ tức giận, cô ta cần gì phải đuổi dồn giết tận người khác chứ, chẳng qua cô ta cũng chỉ đầu thai tốt hơn em thôi. Nhưng sau này khi anh đi, em mới bắt đầu chậm rãi tỉnh ngộ, em quả thực không bằng Triệu Nghiên, thời gian lâu như vậy, em chưa bao giờ dám mở miệng đáp lại anh... Lúc ấy anh thật sự có hảo cảm với em, không phải tự em phỏng đoán, đúng không?”
Điền Đằng nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói: “Không phải em phỏng đoán.”
Nhậm Thanh cười tủm tỉm nói: “Vì sao anh thích em vậy?”
Điền Đằng từ từ tới gần cô, Nhậm Thanh run lên, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cố kỵ trẻ con chạy chơi trên quảng trường, Điền Đằng rất có tu dưỡng, có chừng có mực.
“Anh không biết.” Anh nói.
Hai tai Nhậm Thanh đỏ bừng, không giống như bị lạnh.
“Chúng ta, đi thôi.” Cô hơi lắp bắp.
Điền Đằng nghe theo.
Căn hộ của Điền Đằng ở nơi khu tấc đất tấc vàng này cũng xem như là xa xỉ, bốn phòng hai sảnh, không tính khu vực công cộng, tổng cộng gần hai trăm bình. Nhậm Thanh đứng ở cửa, rề rà không dám vào, đều là làm công ăn lương, nhưng chênh lệch giàu nghèo đã đả kích đầu cô đến mức sắp hôn mê.
Điền Đằng vào bếp dạo một vòng rồi đi ra, trông thấy Nhậm Thanh vẫn đứng ở trước cửa, bình tĩnh nói: “Căn hộ của cô anh, anh giữ nhà giúp cô thôi.”
Nhậm Thanh cúi đầu đổi giày.
Trong phòng bếp, Điền Đằng đang rửa tay, trên thớt gỗ có bày nguyên liệu nấu ăn được mua ở siêu thị.
“Cần em giúp không?” Nhậm Thanh ló đầu ra.
Điền Đằng ngẫm nghĩ, nói: “Anh chỉ em làm sườn lợn sữa tươi nước cốt dừa nha.”
“Ừm.”
“Lấy nước dừa, sữa, sườn lợn, khoai tây trong tủ lạnh ra, trong tủ chén phía trên có hành, tinh bột, tiêu, đường cát, muối...”
“Anh nói chậm một chút, em không nhớ được.”
Điền Đằng khá điêu luyện, đều là nguyên liệu và gia vị nấu ăn bình thường nhưng nhờ tay nghề của anh khiến người ăn càng ăn lại càng thèm. Nhậm Thanh ăn đến mức bụng tròn vo.
Xế chiều, hai người lái xe đến Tây Thành thăm Nhậm Đóa Lan.
Hai năm qua, bệnh tình của Nhậm Đóa Lan càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng tính cách dần dần cởi mở, đại khái là ở trong trại an dưỡng, cùng tiếp xúc với người chung phòng bệnh tương đối nhiều. Nhậm Thanh đang soạn đồ ra, Nhậm Đóa Lan dựa vào đầu giường nhìn Điền Đằng mỉm cười. Đây là lần thứ ba Điền Đằng đến thăm. Lần đầu tiên Nhậm Thanh đơn giản giới thiệu sau đó không nhắc đến nữa. Nhậm Đóa Lan nhớ kỹ trước kia Bạch Gia tới luôn bế chị ra ngoài phơi nắng, luôn miệng oán trách Nhậm Thanh đã đề nghị chia tay. Hai ngày sau, Điền Đằng xin nghỉ tới một mình, anh cũng đưa chị đi phơi nắng, kể với chị trong mắt anh Nhậm Thanh luôn chậm chạp nhưng lại rất cần cù và thật thà, đương nhiên cũng có Nhậm Thanh trộm đồ, Nhậm Thanh khuya khoắt kéo anh kéo về nhà, Nhậm Thanh cầm theo cặp sách vô cùng bẩn từng bước đi ra khỏi trường học trong tiếng ve kêu chói tai...
“Chị.” Điền Đằng nắm tay Nhậm Thanh hơi nâng lên.
Nhậm Đóa Lan ý bảo Nhậm Thanh lấy bảng chữ ở đầu giường lại, duỗi ngón tay gầy chỉ còn xương run run nhấn ra “Cậu“ “con bé“ “sống“ “ tốt”.
Nhậm Thanh cười nói: “Chị bảo chúng ta phải sống tốt đó.”
Vành tai Điền Đằng ửng đỏ.
Nhậm Đóa Lan tiếp tục nhấn: “Gia đình“ “nghĩ“ “f“ “a”.
Nhậm Thanh biết rõ Điền Đằng thấy được, cho nên cũng không giải thích.
Điền Đằng thong dong nói: “Rất hài lòng, cuối tháng em sẽ dẫn cô ấy về.”
Nhậm Thanh kinh ngạc nói: “Anh chưa thương lượng với em.”
“Bây giờ anh đang thương lượng đây.”
“Rõ là anh đang thông báo.”
“Ủa, vậy hả? Vậy em cứ coi như thông báo vậy.”
Nhậm Đóa Lan dùng bút chữ nổi đâm đâm Nhậm Thanh. Nhậm Thanh ngượng ngùng không cãi cọ nữa.
Điền Đằng kiên nhẫn gọt táo, lại cắt thành từng miếng bỏ vào máy ép.
Nhậm Thanh liên tục nói chuyện với Nhậm Đóa Lan, ánh nắng chiều đông ấm áp, nhẹ nhàng. Điền Đằng nheo mắt, duỗi cái lưng mỏi...
Nhậm Thanh cúi đầu lau lau khóe mắt, giả vờ như đang chui gỉ mắt để lau đôi mắt đột nhiên ướt đẫm. Cô nghĩ, mặc dù sau này Điền Đằng không còn ở bên cô, cô chỉ cần nhớ tới dáng vẻ anh đứng trong phòng bếp tập trung nấu cơm, nhớ tới dáng vẻ anh hôn lên môi cô thấp giọng nói không biết, nhớ tới anh cẩn thận cắt từng miếng táo, nhớ tới dáng vẻ anh ngồi duỗi người trong tầm mắt của cô... Thì vẫn sẽ tràn đầy hạnh phúc. Một người đàn ông nghiêm túc, trong khoảng thời gian dài lúc cô còn trẻ, luôn làm cô sợ hãi không dám bước đến, đã từng thuộc về cô. Cô đã từng biết rất rõ sẽ không có kết quả, nhưng vẫn bị anh cuốn hút. Anh và cô ngồi cùng bàn, khi thì nghiêm túc như một huấn luyện viên nghiêm khắc, khi thì mỉm cười ánh mắt sinh động mê hoặc người khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]