Nhậm Thanh nhíu mày nhìn hàng kệ trên có đựng năm gói băng vệ sinh siêu mỏng cỡ bằng bàn tay. Cô kỳ thật không thích dùng quá mỏng, không có cảm giác an toàn, nhưng chỉ có như vậy mới có thể đơn giản bỏ vào túi áo mang ra ngoài. Cô nhìn hai bên, hai nữ sinh vốn đang hi hi ha ha chọn khăn giấy đã bỏ đi, hàng khung đối diện có một nam sinh đang chọn bút, ông chủ tiệm ngồi nghiêng trên ghế thẫn thờ ngáp dài. Cuối tháng năm, ve sầu lột xác đậu lên nhánh cây mảnh khảnh đang khàn giọng kêu to đầy oan ức...
Cô khẽ cắn môi, giơ tay lấy băng vệ sinh nhanh chóng nhét vào trong túi áo. Chén trà nhựa trong tay ông chủ đột nhiên rơi xuống đất, cô kinh hoàng ngẩng đầu lên, chưa kịp đề phòng mà nghênh tiếp một đôi mắt lạnh lùng. Chính giữa hàng khung bị ngăn cản, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt kia, cậu lãnh đạm nhìn cô, đáy mắt đầy nghiêm nghị.
Nhậm Thanh xoay người đi ra ngoài, cậu đã sớm biết cô là ai, che che giấu giấu như một trò cười. Ông chủ nghe tiếng bước chân, nửa tỉnh nửa ngủ ngẩng đầu nhìn, thấy trong tay Nhậm Thanh không có cầm đồ gì thì nghĩ là không chọn được món hợp ý, vì vậy bất mãn bĩu môi cầm lấy quạt hương bồ che nắng mà tiếp tục ngủ.
Nhậm Thanh nhẹ nhàng thở ra lướt qua ông, bước ra ngoài ——
“Cứ đi như vậy?”
Nhậm Thanh dừng lại, cúi đầu nhìn lá cây xen lẫn nhau dưới ánh mặt trời, có một cô bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-diu-dang-thich-anh/3352782/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.