Điền Đằng rạng sáng về đến nhà, rõ ràng không dính giọt rượu, nhưng cả người nồng nặc mùi rượu, cùng với mùi phấn trang điểm của Triệu Nghiên. Cậu dành năm phút tắm rửa, sau đó chui vào chăn chuẩn bị ngủ... Nhưng cơn buồn ngủ lại chậm chạp không đến. Trong phòng yên tĩnh, cậu nhìn quần áo đang phơi ngoài ban công, nhìn trăng sáng treo trên ngọn cây, thời gian vô thức trôi qua.
Căn phòng đối diện đột nhiên vang lên tiếng khóc yếu ớt, cậu đứng dậy tranh thủ chạy qua, là lúc Điền Tĩnh trở mình. Trong miệng cô bé lầu bầu “Đánh nhà mi”, nước mắt ngân ngấn nói không ngừng nghỉ, tay chân như ngó sen không phòng bị bày thành chữ đại. Điền Đằng lôi ngón tay trong miệng của cô bé ra, giúp cô đắp chăn bông, chậm rãi đi ra ngoài.
Một lần nữa trở về giường, cậu không nghe nhạc trong MP3 nữa, nửa tiếng sau cơn buồn ngủ khoan thai mà đến. Trước khi ý thức biến mất, cậu lại nhớ tới Nhậm Thanh lặng yên rơi lệ trong ngõ hẻm đen kịt, tâm tư càng thêm trĩu nặng, kế tiếp trong mộng đều lấp đầy sương mù.
Ngày hôm sau Nhậm Thanh không tới trường, cũng không xin nghỉ, chủ nhiệm lớp nhìn mãi thành quen, nhưng vẫn không kiên nhẫn, đặc biệt là sau khi thầy toán lại phàn nàn với cô trước mặt các giáo viên bộ môn. Cô biết rõ gia cảnh Nhậm Thanh quả thật khó khăn, nhưng không thể lên lớp bữa đực bữa cái như vậy, cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến những bạn học khác. Cô nghĩ có nên nói với chủ nhiệm cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-diu-dang-thich-anh/3352776/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.