Chương trước
Chương sau
Buổi chiều ngày hôm đó, Bạc Quý Thi phát huy ưu thế của bên đầu tư, mời mọingười ăn cơm, địa điểm ăn cơm cùng đồ ăn đẳng cấp không tiếng động nóivới mọi người, Bạc gia chính là có tiền!

Vung tiền đồng thời lạibình dị gần gũi, vẫn là mỹ nữ, vì vậy một bữa cơm chưa ăn xong, tứ tiểuthư Bạc gia liền tước vũ khí cả tổ hạng mục, người ngựa ba bên, cảtrái tim của đại bộ phận nhân viên.

Chỗ ngồi là Tạ Trữ Thuần sớm đã an bài xong, Kiều Dụ và Kỷ Tư Tuyền có chút không ngoài ý muốn không ngồi một bàn, vị trí của Kiều Dụ và Bạc Quý Thi lại có chút không ngoài ý muốn nằm cạnh nhau.

Kiều Dụ một bữa cơm ăn cũng không yênlòng, miễn cưỡng ứng phó, Tạ Trữ Thuần lại phá lệ ra sức chế tạo cácloại đề tài tác hợp Kiều Dụ và Bạc Quý Thi, sau khi bị Bạc Quý Thi trừng mắt nhìn vài lần mới biết điều im lặng, mọi người thế mới biết thì raKiều Dụ và Bạc quý Thi sớm đã quen biết.

Kiều Dụ lại không tốttức giận, chỉ có thể giống như vô tình thỉnh thoảng hướng Kỷ tư Tuyềnnhìn qua, Kỷ Tư Tuyền vẫn cứ khăng khăng giống như không có việc gì, ánh mắt cũng không cho anh một cái.

Suốt bữa cơm Kỷ Tư Tuyền đềutrầm mặc không lên tiếng, diễn.đàn.lê.quý.đôn, Vi Hãn cùng cô ngồi ở một bàn, tầm mắt không ngừng ở chỗ Kỷ Tư Tuyền và trên người Kiều Dụ ở mộtbàn khác lung lay qua lại, ngẫu nhiên cùng tầm mắt của Kiều Dụ ở khôngtrung gặp nhau lại phá lệ hưng phấn, bát quái trong cơ thể ước số khôngngừng dành dụm, sau lại thật sự nhịn không được liền bắt đầu bới mócchuyện này: "Tuyền Hoàng?"

Kỷ Tư Tuyền đang cúi đầu chơi điện thoại di động, đâu cũng lười nâng lên: "Nói"

"Người ta ở bên kia đang nhớ lại chuyện cũ, ngài ngược lại cho một chút phản ứng a"

Kỷ Tư Tuyền rốt cuộc ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh có biết định luật hoàng kim kịch điện ảnh không?"

Vi Hãn lắc đầu: "Đó là cái gì?'

Kỷ Tư Tuyền liếc mắt nhìn cái bàn cách vách, dùng âm thanh không lớn không nhỏ chậm rãi mở miệng: "Một trong những định luật hoàng kim của kịchđiện ảnh, giống như nếu một người nào đó nhớ lại chuyện cũ, vậy cô ấycách cái chết không xa, tuyệt đối sống không quá mười phút, hơn nữa sẽchết rất thảm"

". . . . . . . "

Vì thế trong mười phút kế tiếp, trong không gian phá lệ im lặng.

Ăn cơm xong một đám người vô cùng hưng phấn, lại thêm vì ngày mai là cuối tuần, lại ầm ĩ đi hát.

Kỷ Tư Tuyền cả đêm hứng trí thiếu hụt, đến ghế ngồi không biết kích động ấn cái nút kia, vẻ mặt hưng phấn muốn ca hát.

Mọi người tự nhiên tập thể vỗ tay, chỉ là khi âm nhạc vang lên, cả ngườiKiều Dụ không được tốt, cuối cùng có mấy em gái tốt nghe được anh ngồikhông yên.

Mọi người không biết tình huống ồn ào vỗ tay, hiểubiết tình huống như Vi Hãn lại là bộ giốn đang xem kịch vui, duy có TừBỉnh Quân im lặng ngồi ở góc phòng vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Âm nhạc chấm dứt, Kỷ Tư Tuyền trong tiếng vỗ tay của mọi người mỉm cười đi toilet.

Kiều Dụ đợi hòi lâu Kỷ Tư Tuyền cũng chưa quay lại, d.đ.lê.quý.đôn, rấtnhanh cũng tìm cái cớ ra khỏi phòng, đứng ở góc hành lang chờ cô.

Kỷ Tư Tuyền ra khỏi toilet chưa được mấy bước liền nhìn thấy Kiều Dụ, đứng ở bên cửa sổ góc hành lang cùng một người đàn ông đang nói chuyện, nụcười trên mặt nhất quán ôn hòa lộ vẻ thản nhiên, ánh sáng chiếu thấy côliền rất nhanh cùng người nọ chào tạm biệt hướng cô đi tới.

Kỷ Tư Tuyền dường như không có việc gì liếc anh một cái, tiếp tục đi về phía trước.

Kiều Dụ kéo cô: "Còn tức giận sao?"

Kỷ Tư Tuyền lắc đầu: "Không tức giận"

Kiều Dụ vốn tính toán đến cô la hét, ai ngờ cô thế mà phong khinh vân đạmtrở về không tức giận, dứt khoát lôi kéo cô đến cuối hành lang, bìnhtĩnh dừng lại rồi mới thử thăm dò hỏi: "Thật không?"

Kỷ Tư Tuyềnvẻ mặt không có gì đáng nói: "Một tiểu cô nương thôi, cũng không phảichưa gặp qua. D.đ.lê quý đôn. Đẳng cấp lại thấp, nước cờ lại thối nát,vẫn chưa đủ để tôi tức giận"

Kiều Dụ khó hiểu : "Vậy vừa rồi em. . . . . "

Kỷ Tư Tuyền cũng không nhìn anh, quay đầu nhìn ra cửa sổ, một bộ mệt mỏihoàn toàn không để Tạ Trữ Thuần vào trong mắt: "Phối hợp với cô ta, bằng không một người cô ta nhảy tới nhảy lui ở chỗ đó, nhiều khó xử. Nữvương chân chính đều có đủ dung mạo tốt đẹp ngang hàng với độ lượng rộng rãi, bụi bặm chuyện cũ đều là thoáng qua như mây khói, vân đạm phongkhinh mới là vương đạo"

Kiều Dụ nghe xong liền cảm thấy đầu mối không đúng, rất nhanh mở miệng giải thích: "Anh cùng Bạc Quý Thi. . . . . "

Kỷ Tư Tuyền cắt ngang anh, ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn anh một cái: "Anh cùng Bạc Quý Thi thật xứng, môn đang hộ đối, nhị công tửKiều gia xứng với tứ tiểu thư Bạc gia, rất tốt rất xứng"

Kiều Dụvẫn ở vào tình thế xấu bị cô dồn ép, vội vã mở miệng giải thích nhưnglời nói đến miệng bỗng dừng lại, dáng vẻ vừa rồi đuối lý cười gật đầu:"Ừm, nói rất có đạo lý, quả thật xứng"

Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên cứng đờ, không thể tin được quay đầu nhìn anh.

Kiều Dụ rốt cuộc cũng tìm được cơ hội mở miệng, khóe môi chứa nụ cười khôngchút hoang mang tiếp tục đánh giá: "Kỳ thật Kiều gia và Bạc gia quenbiết rất nhiều năm trước, trước kia ở cùng trong một đại viện, sau đóBạc gia chuyển đi nam, liền không gặp lại, mấy năm trước khi anh đượcđiều nhiệm về phía nam mới lại một lần nữa liên hệ, Bạc Quý Thi ở Bạcgia rất được cưng chiều, cho nên mới được cử đến đây phụ trách hạng mụcnày, trước đó anh cũng không biết là cô ấy đến. Anh hai của cô ấy trướckia theo đuổi em gái anh, nhị công tử Bạc gia kết duyên cùng đại tiểuthư Kiều gia, cũng xứng đi?"

Kỷ Tư Tuyền nhẹ dương cằm nhìn anh: "Cho nên?"

Kiều Dụ tính tình tốt mỉm cười: "Cho nên. . . . Anh đều công đạo rõ ràng, em còn muốn nghe gì nữa?"

Kỷ Tư Tuyền lúc này mới phát giác lý lẽ của anh, yếu ớt phun ra một hơi, nghiến răng nghiến lợi nặn ra hai chữ: "Âm hiểm!"

Nói xong xoay người bước đi, thẳng đến khi kết thúc đều không nhìn lại Kiều Dụ một cái.

Sau đó khi đứng ở trước cửa chờ xe, Kỷ Tư Tuyền dừng cách Kiều Dụ rất xa,Tạ Trữ Thuần lôi kéo Bạc Quý Thi cười hì hì tiến đến trước mặt Kiều Dụ: "Kiều bộ, em và chị họ ngồi xe anh nhé?"

"Tôi còn có việc, cóthể không tiện đường, tôi bảo Duẫn trợ lý đưa các người". Kiều Dụ nóixong quay đầu nhìn về phía Kỷ Tư Tuyền: "Anh với em trao đổi một chútviệc tiệc mừng thọ của Phó giáo sư cuối tuần, em ngồi xe anh đi"

Kỷ Tư Tuyền hành động bất ngờ,vẻ mặt ngây thơ hỏi Kiều Dụ: "Anh đang nói cái gì? Phó giáo sư nào? Tôi không biết a"

Mọi người đầu đường đang huyên náo ban đêm bỗng nhiên an tĩnh lại, nhìnKiều Dụ, lại nhìn Kỷ Tư Tuyền, nhìn Bạc Quý Thi và Ta Trữ Thuần, mỗingười đều là bộ dạng xem kịch vui.

Kiều Dụ dưới sự chú ý của mọi người chậm rãi mở miệng: "Phó Hồng Mạc giáo sư đại thọ 70, cuối tuần này"

Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt ghét bỏ: "Anh là uống nhiều rồi phải không? Người ta rõ ràng là đại thọ 60 mà?"

Kỷ Tư Tuyền nói xong liền hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của chính mình,Kiều Dụ nhìn cô cười như không cười: "Em không phải không biết sao?"

Kỷ Tư Tuyền nhẹ nhàng bâng quơ đè nén chột dạ: "Bỗng nhiên. . . . . nhớ ra"

Cuối cùng Kỷ Tư Tuyền vẫn là dưới cái nhìn chăm chú của mọi người lên xe của Kiều Dụ, hai người yên lặng ngồi ở phía sau.

Kiều Dụ nhìn Kỷ Tư Tuyền vẫn một mực quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: "Quà tặng giáo sư đã chuẩn bị chưa?"

Kỷ Tư Tuyền còn đang giận dỗi: "Chưa có"

Kiều Dụ cũng không ngoài ý muốn, tính khí vui vẻ mỉm cười: "Tính tay không đi?"

Những lời này vừa nói ra, không khí bên trong xe bỗng nhiên thayđổi,d.đ.l.q.đ, Kỷ Tư Tuyền quay đầu nhìn anh, hai người nhìn nhau mộthồi, bỗng nhiên đều tự dưng bắt đầu cười rộ lên.

Những lời này là có điển cố.

Có một lần Kiều Dụ theo Kỷ Tư Tuyền đi học, ai ngờ Kỷ Tư Tuyền thế mà lại mang nhầm giáo trình, vô tình còn bị giáo sư bắt được.

Vị giáo sư kia có tiếng là cứng nhắc, tức giận đến cả người run rẩy: "Vịbạn học này, em tay không lên giờ học của tôi, cũng quá không tôn trọngtôi rồi?"

Kỷ Tư Tuyền quả thật không phải cố ý, nhìn trái lạiphải, bỗng nhiên chỉ vào Kiều Dụ thực chân thành hướng giáo sư nói:"Giáo sư, em không phải tay không tới, em dẫn theo người em thích nhấtđến nghe giờ của thầy, còn chưa đủ cho ngài mặt mũi sao?"

Sinh viên khắp phòng học cười vang, Kiều Dụ ở họng súng đỡ trán hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

Riêng vị giáo sư kia vẫn là quen biết Kiều Dụ, chỉ vào Kỷ Tư Tuyền hỏi: "Tình huống gì vậy?"

Kiều Dụ thở dài đứng lên: "Giáo sư, thật xấu hổ, bạn gái em, vừa mới chuyểnđến hệ kiến trúc, có nhiều chương trình học đều còn phân không rõ ràng,cô ấy không phải cố ý mang sai giáo trình ạ"

Giáo sư nhìn hai người, rốt cuộc vẫn là để cho Kiều Dụ mặt mũi: 'Đều ngồi xuống đi, lần sau chú ý"

Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, Kiều Dụ không nhịn được cười lên, Kỷ Tư Tuyền nhíu mày thừa nhận: "Bận quá chưa kịp làm"

Phó Hồng Mạc thời trẻ xứng với tài tử, diễn.đàn.lê.quý.đôn, tới tuổi nàyrồi lại được cho là nhân vật ngôi sao đẳng cấp, tính tình có chút cổquái, sinh nhật chưa bao giờ nhận loan thất bát tao*, chỉ lấy mô hìnhkiến trúc của học trò, hàng năm một lần, so với thu bài tập là giốngnhau. Có thể không đến, nhưng đến phải chuẩn bị tốt, không vượt qua kiểm tra ông ấy thật sự sẽ đem ngươi đuổi ra ngoài.

(* lung tung, lộn xộn)

Ông ấy dạy học nhiều năm, đã dạy học trò trà trộn ở trong ngành sản xuấtliên quan kiến trúc, trong đó không thiếu tài năng xuất chúng ngành sảnxuát, một số lai lịch của lão đã làm đến nhân vật lĩnh quân, nhưng ôngchiếu chụp không sai lầm. Vì thế tiệc sinh nhật hàng năm, một số hậu bối trẻ tuổi liền nhìn thấy một vị lão nhân đem ông chủ của mình mắng đếnhả hê vui vẻ.

Khi Kỷ Tư Tuyền chưa tốt nghiệp đã thấy qua mộtlần, một đám nhân tài kiệt xuất ngành sản xuất áo mũ chỉnh tề thànhthành thật thật đứng ở đó bị mắng, hừ cũng không dám hừ một tiếng, cònphải cười theo.

Cô ngẫm lại liền không muốn đi, bắt đầu rút luicó trật tự: "Nói cho cùng giống anh chuẩn bị như nhau, nếu không thôiđi, không đi nữa"

Kiều Dụ căn bản không dựa vào kịch bản: "Anh chuẩn bị"

Kỷ Tư Tuyền đem túi ném qua: "Anh không phải nhàn sao?! Vậy anh tự mình làm đi! Tôi không đi!"

Kiều Dụ sờ sờ chóp mũi, nghiêm trang phân tích: "Anh hiểu được, dù sao ởtrong lòng mọi người, em chính là cái loại người cậy tài khinh ngườikhông câu nệ tiểu tiết, cũng không để ý lại thừa ra một khoản mục khôngcó bề trên, kỳ thật cũng không nhiều người biết em đã trở lại, cũng cóPhó giáo sư và mấy bạn học cùng lớp biết mà thôi, em yên tâm, anh sẽkhông nói lộ hết”

Kỷ Tư Tuyền cắn môi, điểm mấu chốt chính là Phó Hồng Mạc biết cô đã trở về! Diễn.đàn. lê.quý.đôn. Đại thọ 60 cũng không xuất hiện, về sau làm sao còn có thể gặp mặt!

Cô rất nhanh tínhtoán nếu đêm nay không ngủ có thể ở buổi trưa ngày mai miễn cưỡng làm ra một cái ứng phó hay không, trách thì trách mấy ngày nay bị Kiều Dụkhiến cho đầu óc hoàn toàn choáng váng không nhớ rõ chuyện này, tronglúc vô tình vừa ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Kiều Dụ,ngừng lại một chút, híp mắt nhìn anh, bỗng nhiên cười rộ lên, nhìn anhlấy lòng: "Kiều sư huynh?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.