"Di Hi..."
Côđứng trước mặt mỉm cười với anh, sau khi nhìn anh bằng ánh mắt rất đỗidịu dàng, cô nói tạm biệt. Tựa như cái ngày cô rời xa anh vĩnh viễn kia, mỉm cười rồi nói với hắn tạm biệt.
Anh vẫn luôn tỉnh vào lúc này.
Năm năm lặp lại một giấc mơ. Đối với anh, từ ngày cô rời đi cuộc đời này như cơn ác mộng.
Từ đó cô không trở về nữa.
Thời gian của anh cũng như đã dừng lại ở năm năm trước, dừng ở ngày biết được cô bỏ anh mà đi.
Anh không tin. Sao anh có thể tin được? Chỉ mới rời khỏi có mấy tháng thôi, sao anh có thể tin được cô và anh đã chia lìa giữa sống và chết?
Nhưng cô gái tên Tú Kỳ lại khóc lóc thảm thương, luôn miệng nói anh đã hạichết cô, nhưng lại không chịu hé răng nói cho anh biết rốt cuộc đã xảyra chuyện gì. Về sau có lẽ Huệ Phương không đành lòng nên mới nói choanh biết.
Cô nói, hai người cũng không biết cặn kẽ tình hình.
Có chết Elliott cũng không tin. Cho đến khi đích thân chạy đến đó mộtchuyến, cho đến khi chủ nhà dẫn anh tới ngôi nhà cô thuê, anh mới chịutin. Cô từng nói, dù cô đi đến đâu cũng phải mang theo những đồ dùng màcha mẹ để lại, cô trân trọng chúng, nhưng cuối cùng cô không thể về nữa.
Chủ nhà không làm khó mà để anh đưa đi những thứ thuộc về cô. Anh vô cùngtrân trọng những vật đã theo cô lưu lạc rất nhiều năm đó, đặt lại giốngnhư lúc cô vẫn sống ở đây, để chúng mãi mãi có nơi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-co-em/1217823/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.