Bình thường bọn họ cũng làm trên ghế salon nên trong ngăn tủ có sẵn thuốc bôi trơn.
Cố Triệt bôi lên tay mình rồi thăm dò đi vào cơ thể Lục Xuyên, “Chịu được không? Sáng hôm qua làm dữ dội như vậy, mà hôm nay cũng hơi mệt.”
“Đừng dài dòng.” Chẳng lẽ Lục Xuyên còn không hiểu Cố Triệt? Bản thân mình muốn làm e rằng anh ấy mừng còn không kịp.
“Wa, bà xã thật lợi hại… Nhanh như vậy đã được ba ngón.”
“Anh… đi… đi vào… A… chậm chút, đừng gảy…”
Lục Xuyên nhớ lại chuyện lúc trước, trong lòng đã phấn khởi dữ dội, sớm muốn hoàn toàn hoà cùng Cố Triệt thành một thể. Nhưng Cố Triệt lại cố ý ‘hành hạ’ cậu, cứ đưa ngón tay vào trong cơ thể cậu gảy tới gảy lui, Lục Xuyên cảm thấy mình sắp tan ra trong suy nghĩ hư hỏng của Cố Triệt.
“Đi vào?”
Lục Xuyên còn chưa kịp gật đầu, Cố Triệt đã đâm thứ nóng bỏng của mình vào trong.
“Ha——“ Cố Triệt phát ra âm thanh thoả mãn, cái huyệt nhỏ của bảo bối nhà anh đúng là một báu vật cực phẩm. Mười bảy năm rồi mà vẫn còn rất chặt. Xem ra để cậu vận động nhiều rất có lợi.
Cố Triệt kéo đùi Lục Xuyên, bắt đầu ra sức di chuyển.
Lục Xuyên cũng không giả vờ, hai tay quấn lấy cổ anh, đi theo từ đợt di chuyển trước sau của anh. Qua nhiều năm như vậy, huyệt nhỏ của cậu dường như đã thích ứng với sự quấy nhiễu của một cậy gậy thịt, không chỉ có thể tiếp nhận rất tốt, mà còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-ben-anh-nhu-the-mai-cho-den-gia/2717860/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.