Lục Xuyên thức dậy, lập tức nhìn sang Cố Triệt ở bên cạnh. Vẫn là dáng vẻ muốn ngủ đến thiên hoang địa lão (1) như trước, nằm tứ ngưỡng bát xoa (2) trên giường. Lục Xuyên bất đắc dĩ chọt chọt vào mũi anh, rồi đứng dậy làm bữa sáng.
Mặc dù bình thường cố Triệt vẫn biểu hiện quyết tâm ‘Anh cũng muốn làm bữa sáng cho em’ với cậu, nhưng Lục Xuyên biết, nếu tin lời của anh, chắc chắn bản thân mình đã chết đói.
Ở trong phòng bếp khoảng mười phút, trên lưng lại truyền đến nhiệt độ quen thuộc.
“Dậy rồi?” Lục Xuyên không quay đầu lại.
“Ừm.” Cố Triệt cắn cắn tai cậu. “Sớm vậy.”
“Không sớm. Anh mà dậy trễ chút nữa chắc sẽ bị muộn.”
“Không sao, anh rất nhanh.”
Lục Xuyên xoay người, đẩy Cố Triệt ra ngoài, “Đừng có lúc nào cũng hi sinh bữa sáng. Mau đi rửa mặt, chuẩn bị xong là có thể ăn ngay.”
“Tuân lệnh!”
Cố Triệt hôn trộm một cái lên môi Lục Xuyên, sau đó chạy vào phòng vệ sinh.
“Anh thật là…” Lục Xuyên nhìn dáng vẻ đó của Cố Triệt, lẳng lặng cảm nhận, nhiều năm như thế vẫn vậy.
Lục Xuyên và Cố Triệt bắt đầu biết nhau từ đại học.
Cùng năm nhất, cùng ngành, nhưng khác lớp. Lần đầu tiên Lục Xuyên chú ý đến Cố Triệt là vào giờ điểm danh trong lớp bắt buộc của cụ Trương nổi tiếng tàn ác nhất, Cố Triệt đã nhanh chóng thay đổi sáu cách trả lời khác nhau.
Người này thật thần kì —— lúc đó không chỉ có Lục Xuyên, mà tất cả những bạn học khác có mặt ở đó đều ngưỡng mộ như vậy.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-muon-ben-anh-nhu-the-mai-cho-den-gia/131984/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.