Khu vực gần công ty Tôn Cánh Thành có quá nhiều bùn đất, đang trong quá trình dọn dẹp, tạm thời chưa thể đi làm. Hai ngày nay anh đều dọn bùn đất trước cửa phòng khám, không chỉ mình anh dọn, mà mọi người trên phố và nhân viên vệ sinh cũng đều dọn.
Đang mùa hè, nếu không dọn sạch kịp thời thì rất dễ sinh vi khuẩn.
Tôn Hữu Bình cũng lo lắng, sau trận lũ rất dễ xảy ra dịch bệnh, chỉ hy vọng là sẽ không có dịch bệnh mới nào xuất hiện nữa. Phòng khám khử trùng một ngày mấy lần, phun thuốc khử trùng trên lầu, phun trên đường trước cửa. Cũng liên tục dặn dò bọn trẻ tuyệt đối không được uống nước lã, những ngày này cả nhà đều uống nước khoáng đóng thùng.
Trước kia Tôn Cánh Thành không đời nào làm những việc như thế này, anh rất chú ý bảo vệ đôi tay của mình, ngay từ khi bắt đầu học đàn, giáo viên đã dặn dò anh phải biết quý trọng đôi tay. Lúc anh còn nhỏ, ngay cả mẹ Tôn cũng không cho anh bê vác đồ đạc nặng, mặc dù mấy anh chị trong nhà đều bĩu môi, nhưng cũng phối hợp không để anh xách đồ nặng. Nhưng lúc này là thời kỳ đặc biệt, ngay cả Kha Vũ và Tôn Gia Hưng cũng bận rộn, ra phố có thể giúp được gì thì giúp.
Đang bận thì Tôn Cánh Phi đi đến, đứng một lát không nói gì, anh đứng thẳng lên hỏi chị: “Có chuyện gì?”
Tôn Cánh Phi nhìn sang Kha Vũ đang xúc bùn đất bên kia, nói: “Cậu tìm cơ hội nói cho thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-mong-nguoi-lau-dai/3584510/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.