Chu Ngư tự mình đi du lịch.
Cụ thể đi đâu cô cũng không nói.
Sau khi cô lên đường, Tôn Cánh Thành mới nhận được tin nhắn báo. Anh hơi bực mình, mấy hôm nay anh bận rộn với công việc, định sắp xếp thời gian sẽ đưa cô đi leo núi Hoa Sơn.
Vào giờ trưa anh về khu nhà mới, quả nhiên ba lô của cô đã không còn. Theo bản năng anh nhắn cho cô: “Em thật ích kỷ!”
Chu Ngư trả lời: “Trước đây anh cũng vậy mà. Anh cũng chỉ báo trước khi chuẩn bị lên đường thôi.”
Tôn Cánh Thành trả lời: “Anh lúc đó là không để ý, chứ không phải cố ý!” Nhắn xong thấy không ổn, anh vội vàng rút lại. Rút muộn rồi. Bởi vì Chu Ngư cũng trả lời anh: “Em cũng không để ý.”
…
Tôn Cánh Thành nản, nhắn: “Em cố tình trả thù anh đúng không?”
Chu Ngư trả lời: “Sáng nay lướt qua một video, em mới đột xuất sinh lòng muốn đi.”
Tôn Cánh Thành hỏi: “Video gì vậy?”
Chu Ngư trả lời: “Không nói cho anh biết.”
Tôn Cánh Thành hỏi: “Đi đâu vậy?”
Chu Ngư trả lời: “Không…có…có…sóng…rồi.” Sau đó không trả lời nữa.
…
Chiều hôm đó bận đến ba bốn giờ, dần dần anh hết giận, nhắn tin cho cô: “Đừng tiết kiệm, cứ tìm khách sạn tốt nhất mà ở, tối ngủ nhớ khóa trái cửa.” Sau đó chuyển tiền cho cô. Bận thêm một lúc nữa, anh tan làm sớm, về nhà tập thể.
Đầu tiên anh bế bà nội xuống dưới nhà, đẩy bà ra ngoài đi dạo, sau đó trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-mong-nguoi-lau-dai/3584503/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.