Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, Tôn Hữu Bình và vợ dẫn con dâu và con gái đến nhà Chu Ngư thăm hỏi. Bà nội vừa nghỉ ngơi, Tôn Hữu Bình hỏi sơ qua tình hình từ Phùng Dật Quần, cũng xem qua kết quả chẩn đoán, rồi không nói gì thêm nữa.
Nhóm người bọn họ ra khỏi khu nhà tập thể, trên đường về phòng khám Tôn Hữu Bình và vợ cùng con dâu cả đều im lặng, Tôn Cánh Phi và chị dâu hai thì trò chuyện ở phía sau, nói về cách bày trí của nhà Chu Ngư. Nhà tuy nhỏ nhưng có thể thấy từ những vật trang trí như miếng lót ly, khăn ghế sô pha, khăn trải bàn đều rất chăm chút.
“Mấy cái miếng lót ly, khăn ghế sô pha, khăn trải bàn… chắc là do Chu Ngư hoặc dì Phùng làm.”
Mẹ Tôn nghe thấy liền xen vào, “Là dì Phùng các con đan móc đó.”
“Dì ấy khéo tay thật.”
“Bà ấy cái gì cũng giỏi, chỉ là số không tốt.” Mẹ Tôn thở dài, “Người ta thường nói người có số tốt là người cả đời không gặp chuyện lớn, chỉ gặp chút trắc trở nhỏ mà không gặp đại nạn.”
“Con thấy dì Phùng sống tốt mà, rất có phong cách sống…”
“Chị thấy cũng bình thường.” Chị dâu cả châm chước nói: “Nhà dì ấy tuy có phong cách nhưng trông cứ như cố tình tạo ra, không phải thực sự cảm nhận được cuộc sống tốt đẹp… Nhà dì ấy toàn màu sắc nhạt nhòa, từ khăn trải bàn, khăn ghế sô pha, đến ga trải giường.”
“Em cũng thấy vậy, nhà dì ấy quá đơn điệu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-mong-nguoi-lau-dai/3584501/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.