Trên đường trở về khu đô thị mới, cả hai đều im lặng. Tôn Cánh Thành không có gì để nói, trước đây anh cũng vậy, không có gì nói thì nghỉ ngơi, ai mà suốt ngày nhiều chuyện được; Chu Ngư thì hơi tức giận. Tức vì chuyện anh kiếm được tám mươi ngàn một năm mà cô lại là người biết sau cùng.
Về đến nhà, họ không ra ngoài tập thể dục. Chu Ngư tắm sớm rồi nằm lên giường, mai là thứ hai, còn phải dậy sớm để chào cờ. Cô lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, nhìn sang bên thấy chồng đang đọc sách y khoa, liền nói: “Anh cứ giả vờ đi.”
Anh chắc chắn biết cô đang giận, nhưng lại không hỏi han gì.
Tôn Cánh Thành ấn đầu cô vào gối, “Ngủ ngon.” Đúng là anh biết cô đang bực mình, nhưng không rõ nguyên nhân và cũng lười hỏi. Vợ chồng sống lâu với nhau, ai cũng không muốn quá mệt mỏi.
Chu Ngư dần cũng không bận tâm nữa, không còn tính toán vì sao anh lại nói với Tôn Cánh Phi mà không nói với mình. Chẳng qua là sợ cô coi thường anh? Mở công ty một năm chỉ kiếm được tám mươi ngàn, thực sự không vẻ vang gì.
Trước khi ngủ, Chu Ngư dặn anh nếu muốn ăn khuya thì trong tủ lạnh có há cảo tôm đã làm sẵn từ sáng.
“Ừ, em ngủ trước đi.” Tôn Cánh Thành không rời mắt khỏi sách, một tay xoa đầu cô.
Đợi cô ngủ say, anh mới đọc thêm một lúc rồi gấp sách lại, chậm rãi xuống giường rửa tay, vào bếp nấu há cảo tôm. Bếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-mong-nguoi-lau-dai/3584497/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.