Trong lúc ăn, Tôn Cánh Thành ra ngoài nghe hai cuộc điện thoại, rồi trở lại ăn tiếp với vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra. Trên bàn ăn, Kha Vu tò mò hỏi Tôn Dục Nhất cuộc sống đại học như thế nào? Tôn Dục Nhất trả lời: “Cũng bình thường, chỉ là quan hệ giữa người với người phức tạp hơn nhiều so với thời phổ thông.”
“Em thấy ở phổ thông cũng phức tạp lắm mà.” Kha Vũ nói.
“Vòng kết giao thời phổ thông rất hẹp, những người quen biết cũng hầu hết đều là người trong tỉnh, không có sự phân biệt đối xử.” Tôn Dục Nhất nói: “Đại học là nơi tập hợp những nhân tài đến từ khắp mọi miền đất nước. Em nghĩ rằng chỉ cần điểm số cao là giỏi, nhưng ngoài điểm số cao ra, mọi người còn có nhiều tài lẻ, em cho rằng người giàu là những tên công tử bột trên tivi, nhưng họ không chỉ giàu có và tài năng, mà còn hiểu biết rộng.”
“Người miền Nam chê người miền Bắc thô lỗ, người miền Bắc nói người miền Nam là đồ ẻo lả giả tạo. Trên mặt mọi người đều rất lịch sự và hòa thuận, năm mươi sáu dân tộc là một nhà, nhưng thực tế thì vẫn còn tồn tại rất nhiều sự ngầm phân biệt đối xử.”
“Thế nào là ngầm phân biệt đối xử?” Kha Vũ hỏi.
“Ví dụ như, chỉ cạnh tranh với sinh viên địa phương.” Tôn Dục Nhất nhìn cậu, “Đằng sau đó chính là sự kiêu ngạo tột cùng và ngầm phân biệt đối xử, họ không coi sinh viên đến từ tỉnh khác ra gì, chỉ có sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-mong-nguoi-lau-dai/3584486/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.