Chu Ngư dạy Kha Vũ xong thì đã tầm chiều tối. Khi Kha Vũ đến thì đi xe điện, lúc về tự nguyện đòi chở cô, Chu Ngư tránh còn không kịp, cuối cùng kết quả là cô chở Kha Vũ về phòng khám.
Hai người từ phòng khám lên tầng hai, Chu Ngư thấy Tôn Hữu Bình đang bận, gọi một tiếng: “Ba.” Kha Vũ thì gọi: “Ông ngoại.”
Tôn Hữu Bình gật đầu, dặn bọn họ lần sau đi vòng qua cửa khu nhà, đừng đi từ phòng khám lên tầng trên nữa.
Ở tầng trên chị dâu cả đã đến, đang ở trong bếp phụ mẹ Tôn nấu ăn. Trên ghế sô pha trong phòng khách nằm ngổn ngang đủ loại trẻ con lớn nhỏ, có đứa cười, có đứa nghịch, có đứa thì khóc lóc ỉ ôi.
Đứa nhỏ mách rằng mấy anh chị không cho mình chơi cùng, mấy anh chị chê bai rằng đứa nhỏ chỉ làm loạn. Đứa nhỏ nước mắt nước mũi tèm lem lau lên khăn trải ghế, lau xong thì lại ngửa đầu gào khóc inh ỏi. Ánh mắt của mấy anh chị hướng về phía nhà bếp, ngầm cảnh cáo rằng nếu gọi người lớn đến thì chỉ bị đánh đòn thôi! Còn những đứa ở giữa thì nhìn đứa lớn, an ủi đứa nhỏ, “Em ngoan đừng khóc nữa… Em ngoan đừng khóc nữa.”
Lúc này cánh cửa nhà bếp đột nhiên bị kéo ra, mẹ Tôn hét bọn chúng một tiếng, khi nhìn thấy khăn trải ghế đã bị chùi xuống đất, bà đi qua cầm khăn trải ghế lên.
Chu Ngư đi vào bếp phụ, hỏi mấy đứa trẻ mới đến là con của ai? Có mấy đứa trẻ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-mong-nguoi-lau-dai/3584469/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.