Ăn trưa với Tạ Yến xong, Sơ Xuân trở lại trường học vào buổi chiều, kể cho Lộ Dao nghe về chuyện của mẹ Tiểu Chí.
Trước mặt chồng, cô không mắng, cũng không muốn bị anh thấy mình tức giận, nhưng khi ở cùng bạn thân, đương nhiên cô chửi người mẹ độc ác này.
Sơ Xuân chưa kịp mở miệng, Lộ Dao đã hùng hồn: “Vậy chị ta không muốn tới gặp Tiểu Chí đúng không? Trên đời này sao lại có người mẹ nhẫn tâm như vậy, loại người này căn bản không xứng làm cha mẹ, tức chết mình.”
Nói xong những gì cần nói, Sơ Xuân im lặng một hồi, “Cậu nói đúng.”
“Theo luật, chị ta phải trả tiền cấp dưỡng cho Tiểu Chí, đến tận bây giờ cũng chưa đòi chị ta một xu nào cả, tiền khám bệnh cũng do quỹ trả, cho dù vắt cổ chày ra nước cũng nên đến thăm con ruột của mình.”
“Ừ, cậu nói đúng.”
“Nếu chị ta xuất hiện ở trước mặt mình, mình thật sự muốn phun nước miếng cho chị ta chết luôn đi.”
Không ngạc nhiên khi Lộ Dao mắng đủ tàn nhẫn, Sơ Xuân thậm chí không có cơ hội để xen vào câu nào.
Cô thử gọi lại cho mẹ của Tiểu Chí, nhưng vẫn không có tin tức gì.
“Điện thoại thật sự có thể gọi à? Có giả không?” Lộ Dao hỏi.
“Không giả đâu.”
Tạ Yến đưa cho cô, không có khả năng là giả, lý do không gọi được chỉ có một, có quá nhiều người liên lạc với người này, vì vậy chị ta tắt máy để bảo đảm an toàn.
Tạ Yến nói đã nhờ người tới tìm.
Về phần kết quả, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-minh-em/645952/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.