Giơ tay sờ môi bị thương, Sơ Xuân có nỗi khổ không nói nên lời, lúc này lại có nhân viên đi ngang qua, nhìn thấy người lãnh đạo trước mắt thì đương nhiên sẽ đi qua chào hỏi.
Nhân viên cung kính gật đầu, “Tạ tổng.”
Vô tình sẽ thấy Sơ Xuân bên cạnh anh.
Đây không phải là lần đầu tiên Sơ Xuân tới Hưng Hòa, lúc trước đã nghe người ta nói rằng Tạ nhị công tử độc thân ba mươi mấy năm cuối cùng cũng dẫn theo một người bạn gái, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, hôm nay xem như biết là cô gái may mắn nào.
Chẳng qua Boss và cô gái hình như có tâm sự.
Đợi nhân viên đi khỏi, Sơ Xuân mới yên tâm bỏ tay ra, nhìn chằm chằm vào người đàn ông, “Anh làm thế này thì sao em đi ra ngoài được?”
Tạ Yến trông vô tội: “Hở?”
“Rách rồi.” Cô chỉ ngón trỏ vào môi mình, “Ảnh hưởng đến thẩm mỹ.”
“Không sao, anh không quan tâm.”
“……” Đây là chuyện cô quan tâm, liên quan gì đến anh.
Thấy anh không có đủ tự tin khi nhìn mình đi tiễn Tạ Tinh Lâm, Sơ Xuân thở dài, không so đo nữa, nhưng trước khi đi lại quay đầu lần nữa, hỏi anh có muốn đi chung với cô hay không.
Vì đã có một bài học nên lần này hỏi lại, cô lui ra sau vài mét, không cho anh cơ hội cắn môi.
Tạ Yến: “Tự em đi đi.”
Sơ Xuân: “Thật sự không đi hở?”
“Ừm.” Anh nói, “Anh sợ anh quấy rầy hai người nói lời tạm biệt.”
“……?”
Thế nên, đôi khi chuyện trà dư tửu hậu khiến người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-minh-em/645947/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.