Đồng tử của Sơ Xuân phóng to, hai mắt trợn tròn, nhìn anh một hồi lâu, không biết nên mở hay ngậm miệng, chỉ còn lại một miếng khoai tây chiên nhỏ giữa lưỡi và răng.
Thấy người đàn ông trước mặt không những không có ý định rời khỏi người cô, mà ngược lại cứ nhìn chằm chằm vào miếng trong miệng cô, Sơ Xuân sợ tới mức nhai hai lần rồi nuốt xuống theo phản xạ có điều kiện.
Nhai kêu rôm rốp.
“Anh đã ăn hết khoai tây chiên rồi, sao còn chưa đi?” Sơ Xuân chất vấn.
Tạ Yến thong thả rút tay về, đứng dậy khỏi người cô như không có chuyện gì xảy ra.
Anh không quan tâm đến khoai tây chiên.
Nhưng rất có hứng thú với miếng trên miệng cô.
Khi Sơ Xuân cầm gói khoai tây chiên lần nữa, ngón tay cô cứng hơn vừa rồi, quên mất mình phải làm gì.
“Muộn rồi.” Tạ Yến nhắc nhở, “Đi ăn cơm nhé.”
“Em không đói.”
“Ăn vặt nhiều quá.” Anh lấy gói đồ ăn vặt trong tay cô, “Cái này không thể thay cơm.”
Được lợi còn khoe mẽ, Sơ Xuân tiếp tục nhìn chằm chằm anh: “…… Anh dựa vào cái gì mà quản em?”
Tạ Yến: “Chăm sóc sức khỏe là trách nhiệm của mỗi người.”
“……”
Tạ Yến đương nhiên kéo cô rời khỏi ghế sô pha, đưa tới chỗ huyền quan, lấy dép cho cô, giống người hầu đang hầu hạ công chúa, thái độ thành kính: “Mang vào rồi đi nào.”
Bảo mẫu mà Tạ Yến thuê biết nấu ăn, hơn nữa tay nghề không tệ, giỏi nấu món Trung Quốc và Phương Tây, làm đồ ăn hợp với khẩu vị của Sơ Xuân.
Mới vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-minh-em/645944/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.