Nghe có vẻ tệ, nhưng trên đời này có người chơi trò lưu manh đến mức nghiêm túc, ăn chơi không mất phong độ.
Sau khi suy nghĩ kỹ, cô cảm thấy anh không phải đang trêu chọc.
Ý tứ hàm xúc đang bày tỏ, lần đó anh biết cô hôn trộm nên không né không tránh mà chờ cô tiếp tục, nếu đổi thành người khác, vậy sẽ không có phần này.
Cô là trường hợp đặc biệt.
Khóe môi Sơ Xuân cong lên, chốc lát sau nhanh chóng mềm mại.
Trường hợp đặc biệt trong lòng đàn ông để được như cô thật sự là đủ thất bại.
Cô nhất thời không rõ mình nên vui hay buồn, không khỏi nhắm mắt lại, không nhìn anh nữa.
Bầu không khí dễ dàng trở nên bế tắc.
“Không vui hay sao?” Tạ Yến hiển nhiên không đoán được tâm tư của con gái, sau khi lên tiếng dò hỏi, lo tự mình trả lời, “Tôi không có ý gì khác.”
“Em cũng không có.” Cô tiếp tục nhắm mắt, dựa vào ghế sô pha, giọng điệu tựa như thoải mái trở lại, “Chỉ có chút tò mò, mấy năm nay anh có bị con gái dạy dỗ không?”
Giọng cô như dòng suối trong vắt thấm đẫm đêm đông, lạnh thấu tận đáy lòng người, cố tình nhướng lên, tâm tình trông có vẻ không sa sút.
Tạ Yến không khỏi nhíu mày.
Chờ hồi lâu không thấy câu trả lời, Sơ Xuân mở mắt, cho rằng anh bị cô nói trúng tim đen nên không chịu mở miệng, không khỏi bật cười, “Chắc là một cô gái rất xinh đẹp. Không thể nào là Vệ Chuẩn dạy anh đó chứ?”
Ừm, dạy anh chơi trò lưu manh.
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-minh-em/645936/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.