Sơ Xuân cụp mắt, ngạc nhiên khi thấy hộp nhung trắng trong tay anh vẫn tinh khiết như ngày nào, được bảo quản rất tốt.
Nhưng giờ phút này, tâm trạng của cô đã không còn như trước.
Cuối cùng đã quá muộn.
Mọi thứ sẽ hết hạn, cảm giác cũng vậy, mỗi proton phân tử đến muộn đều khác trước đây.
Thật lâu sau, giọng nói nhẹ nhàng của cô gái lướt qua trong gió: “Em từ chối.”
Con ngươi của Tạ Yến chấn động.
Đầu ngón tay bất giác lạnh lẽo, dần dần cứng đờ, thân thể đứng tại chỗ, bất động nhìn cô.
Không nằm ngoài dự đoán, nhưng có cảm giác mất mát khôn lường.
“Sơ Xuân ——” giọng anh càng trầm hơn, âm cuối gọi tên cô khàn quá mức.
“Tạ Yến.” Sơ Xuân hít sâu, chậm rãi nói, “Trước đây, em chưa từng mở miệng nói với anh, em thích anh, phải không.”
Trước đây cô là người câm.
Không nói được lời nào.
Chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ ký hiệu.
Vì thế Tạ Yến không thể nào nghe được lời tỏ tình “Em thích anh” từ miệng cô.
“Em không nói.” Ánh mắt Tạ Yến nặng nề, “Cũng không có biểu hiện.”
Nhưng cô ám chỉ rất nhiều lần.
Đưa thơ tình, gửi sự ấm áp, ân cần, mỗi ngày đều nghĩ đến anh, tâm niệm muốn ở bên anh.
“Vậy ——” Sơ Xuân mím môi, tiếng nói trong trẻo, “Sau nay anh cũng không nghe thấy đâu.”
Tạ Yến nhíu mày: “Sơ Xuân?”
“Em không muốn ở bên anh.” Cô như thể nói với chiếc nhẫn, “Ba năm trước không xảy ra chuyện gì.”
Dừng một chút, cô nhìn vào mắt anh, nhấn mạnh từng chữ một, mỗi chữ mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-minh-em/645931/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.