Trước khi ngủ, Sơ Xuân đóng chặt cửa sổ sát đất và cửa ra vào để đảm bảo không có âm thanh nào trong phòng bị nghe thấy.
Ngay cả như vậy, cô vẫn nằm mơ.
Mơ thấy hàng xóm Tạ Yến mỗi ngày gửi sự ấm áp cho cô xuất phát từ chủ nghĩa quan tâm nhân đạo, ngoài việc xịt thuốc lên cục u trên đầu cô đúng giờ, sợ cô chết đói nên còn cố ý tự mình tới đút cơm cho cô.
Các món ăn được nấu là…… sao luộc, sao xào, sao chiên.
Sơ Xuân muốn chết tâm.
–
Buổi sáng, Sơ Xuân ra ngoài tưới hoa, dì giúp việc của biệt thự bên cạnh cầm chén canh đi tới, hỏi cô chưa ăn phải không.
“Tạ tiên sinh kêu tôi qua đây.” Dì cười hiền từ, “Cậu ấy nói cô mới ngủ dậy, không kịp nấu ăn.”
“Ồ…… Cảm ơn.”
Không biết do Tạ Yến suy nghĩ chu đáo hay là dì giúp việc cẩn thận săn sóc, tặng bữa ăn còn xịt thuốc vào cục u cho cô.
Một ngày sau khi bị thương là lúc vết thương nghiêm trọng nhất.
Chưa kể việc mình soi gương xịt thuốc lung tung, dù có người khác giúp, Sơ Xuân cũng cảm giác được cơn đau mơ hồ.
“Có phải tôi mạnh tay quá hay không?” Dì hỏi.
“Không phải.” Sơ Xuân đổi ý hỏi, “Tạ Yến ở đâu vậy dì?”
“Tạ tiên sinh đã rời nhà lâu rồi.”
“Ồ.”
Sơ Xuân nhìn thời gian trên di động, đã sắp 9 giờ, lúc này, Tạ Yến đã ở trong công ty.
Hôm nay cô cũng đến công ty của nhà họ Sơ, có cuộc họp báo đang đợi cô chủ trì.
Trên đầu có cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-minh-em/645924/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.