Đây là mặc định cho phép cô gọi anh như vậy hay sao.
Sơ Xuân cân nhắc hồi lâu, không hiểu câu của anh có ý gì.
Sợ bản thân mình suy nghĩ lung tung, cô không thật sự làm theo ý anh, chỉ giải thích: 【Tin nhắn đó vốn định gửi cho Dao Dao. 】
Nghĩ một chút rồi thêm: 【Ngại quá, đã quấy rầy anh, anh tiếp tục công việc đi.】
Bên kia không trả lời cô.
Nghĩ đến chuyện chính còn chưa làm, Sơ Xuân chỉnh sửa tin nhắn rồi gửi cho Lộ Dao.
Lúc này, sau khi xác định không gửi sai, cô đi thẳng vào chủ đề.
【Dao Dao, nói cho cậu chuyện này nè, Vệ Chuẩn của cậu bóng gió hỏi mình về chuyện của cậu.】
Lộ Dao không ngạc nhiên: 【Cậu đừng nói cho anh ấy biết.】
Sơ Xuân: 【À…… Mình nói rồi.】
Lộ Dao: 【Nói cũng không sao, lần sau anh ấy hỏi thì cứ lơ đẹp, để anh ấy tới tìm mình.】
Sơ Xuân: 【Được rồi, mình không làm người truyền lời nữa. 】
【Thỉnh thoảng làm cũng được.】
【?】
【Dù sao thì mình cũng đã kéo đen WeChat, QQ, Momo của anh ấy và tất cả tài khoản trò chơi.】
【……】
Hai người này thường xuyên ồn ào, ước chừng hai ba ngày nữa là hòa nhau.
Hoàng hôn phía tây đang dần xuống, ánh sáng hồng hồng len vào lớp học ấm áp.
Không hiểu sao Sơ Xuân nhớ tới lần cô dìu Tạ Yến đến phòng y tế cách đây rất lâu, cũng vào lúc chạng vạng thế này.
Hôm đó không biết lý do gì, chân anh bị thương, ngồi một mình trên bậc thềm, đeo tai nghe màu đen, khí chất kiêu ngạo không hòa hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-minh-em/645909/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.