Chương trước
Chương sau
“Tổng giám đốc, ngài có ý gì thế?” Hướng Uyển Đình cầm chiếc nhiệt kế, cuối cùng cũng không nhịn thêm được nữa.
Đổng Ngôn ăn xong bát cháo cuối cùng, lấy khăn tay lau miệng đầy ưu nhã: “Ý gì chứ?”
Hướng Uyển Đình xin thề, đời này cô ghét nhất chính là cái loại từ từ tốn tốn này đây, cô hỏi thêm câu nữa: “Tổng giám đốc, tôi là thư ký của anh, không phải bảo mẫu. Giờ tôi còn đang nghỉ phép, bởi vì lo lắng cho anh mà phải ngàn dặm xa xôi chạy tới xem, không phải để anh chơi đùa như thế!”
“Em lo lắng cho anh?”
“…”
Tổng giám đốc, anh chú ý đúng chỗ không thế?
“Dù sao đi nữa, anh không có chuyện gì là tốt rồi! Tôi đi trước, tổng giám đốc anh không cần tiễn!”
“Aiz!”
Đổng Ngôn đột nhiên đứng lên cản bước Hướng Uyển Đình, “Muốn đi nhanh như thế?”
Không thế thì sao? Nâng ly cùng nhau trò chuyện việc nhà với anh nữa à?
“Tôi còn có việc.”
“Việc gì?”
“Chuyện không liên quan tới anh!”
Mặt Đổng Ngôn đột nhiên lạnh hẳn, giọng điệu cũng trầm xuống: “Thư ký Hướng.”
“Đây!” Hướng Uyển Đình đáp theo phản xạ, sau khi nhận ra phản ứng của mình lại bực bội hét, “Tổng! Giám! Đốc! Xin anh đấy, tôi không muốn chơi trò ám muội này. Tôi là người chưa yêu bao giờ, không phải đối thủ của ngài đâu, ngài khai ân tha cho tôi đi”.
Hướng Uyển Đình ngu ngốc đến mấy cũng không thể không nhìn ra quan hệ của mình và ông chủ đã vượt qua mối quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần, nếu cô vô ý trở thành tiểu tam thì tốt nhất phải cắt đứt ngay bây giờ.
“Lỗ tai nào của em nghe được anh đùa giỡn em chứ?” Đổng Ngôn hỏi lại.
“Ha.” Lần này đến lượt Hướng Uyển Đình cười gằn, “Thế chẳng lẽ anh muốn đặt mối quan hệ với tôi sao?”
Trên mặt Đổng Ngôn xuất hiện mấy tia vằn đỏ không dễ gì thấy được, ấp a ấp úng nói: “Cái này… Anh miễn cưỡng có thể suy nghĩ lại.”
“Thế thì xin hỏi đây là cái gì?” Hướng Uyển Đình nghiêm túc hỏi.
Đổng Ngôn nhìn theo hướng Hướng Uyển Đình chỉ tay, thấy bức ảnh trên giá sách. Trong hình là Đổng Ngôn và Lộ Tây cười vô cùng vui vẻ.
“Tổng giám đốc, bạn gái của ngài rất đẹp, hơn nữa nếu cô ấy có thể bao dung cho ngài như vậy… ừm… càng chứng tỏ đó là một cô gái rất thiện lương, ngài phải cố gắng đối tốt với người ta, chứ không nên trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài như thế!”
Trêu hoa ghẹo nguyệt! Ha, anh vốn là trung tâm nhật nguyệt vây quanh biết chưa! Đúng là xui xẻo, sao lại đi thích cô ngốc chứ!
“Hướng Uyển Đình, em ngớ ngẩn à?” Đổng Ngôn lau mồ hôi, bất đắc dĩ hỏi lại.
Đột nhiên Hướng Uyển Đình hống hét lên: “Xin gọi tôi là Thư ký Hướng!”
Giời ạ, không chỉ là cô ngốc, tính tình còn dữ tợn thế nữa.
“Quên đi!” Hướng Uyển Đình liếc nhìn chiếc ghế sa lon bên cạnh, phía trên để một số món đồ khó coi cô vừa nhìn đã thấy, chẳng qua là nhẫn nhịn không nói mà thôi, “Đừng nói nữa! Vốn tôi không muốn làm rõ chuyện này, nếu tổng giám đốc kiên trì như thế tôi buộc phải nói thẳng mà thôi. Tuy rằng trước kia tôi từng ôm ấp ảo tưởng với ngài, nhưng mà ngài nhìn lầm rồi, tôi không theo quy tắc ngầm, cũng không bao giờ làm tiểu tam! Dù người đó có là ngài cũng không chấp nhận! Còn nữa, phiền ngài lần sau xong việc thì thu dọn chứng cứ cẩn thận chút, nếu ngay cả đứa ngốc như tôi còn biết tối qua ngài làm chuyện tốt gì ở đây nữa kìa, tổng giáo đốc nên cố gắng tỉnh lại đi!”
Nói xong, Hướng Uyển Đình cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
Đổng Ngôn bị cô nói tới đầu óc mơ hồ, ở chỗ này tối hôm qua đã làm chuyện tốt gì… ? Đổng Ngôn chăm chú suy nghĩ một chút, mắt lướt một vòng quanh phòng cuối cùng rơi xuống ghế sa lông trong phòng khách – một chiếc quần lót màu hồng nhạt yên lặng nằm phía trên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.