Ngồi trong xe, tôi im lặng nhìn dòng người lũ lượt trên đường. Nhiều xe quá, thật chóng mặt, tôi dựa lưng vào ghế khẽ nhắm mắt, cố tình kiềm nén không liếc nhìn về phía hắn. Không biết tại sao tôi cứ tò mò hắn sẽ làm gì khi thấy tôi giận dỗi như vậy, nhưng nghĩ lại thì tại sao hắn phaỉ làm vậy chứ, người gây chuyện vô cớ là tôi mà. Hắn mặc một chiếc áo phông trắng kết hợp với quần Jeans và giày bata trắng, chẳng hiểu vô tình hay hữu ý mà đồ của chúng tôi nhìn như đồ cặp nhìn rất hợp gu. Dú nói là không để ý nữa nhưng lúc nãy tôi vẫn tiện nhòm hắn một cái nên biết. Bố và mẹ ngồi ghế trước đang nói về chuyện gì đó, cười nói vui vẻ. Tôi thật sự rất hâm mộ bố mẹ, tình cảm của họ hình như không có điểm dừng, luôn bập bùng cháy không bao giờ tàn. Tôi mong sau nay người "đầu ấp tay gối" với tôi có thể sống với tôi đến đầu bạc răng long, nhưng mà bây giờ hãy còn quá sớm để nói về chuyện đó.
Lo suy nghĩ mông lung tôi không hề hay biết rằng đã tới nơi, chỉ đến khi tôi bị hắn lay mạnh thì mới giật mình mở mắt ngơ ngơ ngáo ngáo vuốt lại mái tóc hơi rối. Bước xuống xe tôi trợn to mắt nhìn nhà hàng trước mặt, chà hôm nay bố tôi chơi sang dữ, chọn nhà hàng nổi tiếng chém người không nương tay vô địch thành phố này mà ăn, chắc đối tác cũng thuộc dạng dữ dằn lắm đây. Tôi tặc lưỡi toan bước vào thì bị cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-lo-yeu-em-roi-chang-trai-a/56060/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.