Về đến nhà, mẹ tôi không biết đã đứng đợi trước cổng từ bao giờ. Vừa thấy chúng tôi mẹ liền chạy ra lôi kéo hắn đi với mẹ.
"Đi nhanh lên con, coi chừng bác sĩ người ta đóng cửa."
"Vâng con biết rồi. Để con mang cặp đi cất."" - Hắn ậm ờ, nhìn thái độ đó là biết không muốn đi rồi.
"Kêu chị con cất giùm con đi. Hạ cất cho em cái cặp nha. Mẹ phải dẫn nó đi liền không nó chuồn mất. Con đói thì tự lấy đồ ăn nhé, mẹ nấu xong cả rồi." - Mẹ vội vàng căn dặn tôi. Tôi cũng biết điều giật lấy cái cặp trên tay hắn tốt bụng nói:
"Đưa đây cất cho. Đi vui vẻ mạnh khỏe nhá. Bye bye."
Tôi giơ tay chào mẹ và hắn, khoái trá nhìn hắn mặt mày nhăn nhó bất lực bị mẹ xách lên xe. Hí ha hí hửng nhảy chân sáo vô nhà, lâu lâu tôi mới có dịp ở nhà một mình, phải phá banh nhà mới được. Tôi mang cặp lên phòng hắn, hiếm khi nào tôi được tự do ra vào căn phòng này lắm. Chậc chậc ngày thường hắn toàn đóng cửa cấm tôi vào chắc chắn toàn là bí mật kinh thiên động địa trong đây. Không biết có manh mối nào về người hắn thích không nhỉ? Vất cặp lên giường tôi đi loanh quanh dò xét mọi ngóc nghách. Lục lọi hộc bàn, tủ sách, gầm giường, everywhere nhưng chả thấy gì khả nghi. Tôi chán nản ngồi phịch lên ghế, tưởng có gi hay ho cơ chứ. Tôi bò dài lên bàn học của hắn, tay quơ loạn xạ, rồi lại lỡ tay quơ đổ chồng sách của hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-lo-yeu-em-roi-chang-trai-a/56057/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.