Ngày hôm sau tôi vì quá kiệt sức nên ngủ li bì đến quên cả thời gian. Lúc tỉnh lại thì cả phòng tôi trải đều một màu vàng hửng của ánh nắng. Tôi dụi mắt đặt chân xuống sàn để cảm nhận một ít hơi lạnh của sàn gạch, tôi cần một thứ gì đó để kích thích chút cảm giác của mình sau một giấc ngủ sâu. Mọi thứ cứ như một giấc mơ có thật, khi tỉnh lại tất cả cứ tưởng vẫn như cũ nhưng thật ra lại hư hỏng rất nặng. Khẽ cào đám tóc rối bù cho vào nếp, tôi gượng bước xuống nhà, nếu còn ngủ nữa chắc người tôi rã ra như nước. Nhìn màu nắng như vậy thì chắc cũng quá trưa mất rồi. Lúc tôi thất thần bước xuống nhà thì cả bố lẫn mẹ đều đang ngồi ở bàn ăn cơm, món ăn trên bàn khá đơn giản, thật không giống phong cách của mẹ tôi. Thấy tôi mẹ cười nhẹ rồi quắc tay bảo tôi vô ngồi.
"Tưởng con còn mệt nên không tiện kêu con dậy, lại đây ăn đi con."
“Bố không đi làm hả?” – Tôi kéo ghế đón lấy chén cùng đũa từ tay mẹ.
“Không. Bố ở nhà với con.” – Bố nhìn vẻ mặt tiều tụy đi trông thấy chỉ trong một đêm cùng đôi mắt sưng húp của tôi, đôi mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Con có phải con nít đâu mà bố. Mọi chuyện cũng qua rồi, cứ xem đó là một cơn ác mộng thôi.”
Tôi rặn nở nụ cười nhưng bên trong không ngừng gạc bỏ hình ảnh máu từ vết đâm trên người Khải chảy ướt đẫm tay tôi, hình ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-lo-yeu-em-roi-chang-trai-a/2725486/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.