Tôi cứ đứng như trời trồng nhìn cô Mỹ bước vào nhà mà không nói được tiếng nào. Haizzz cái này người ta gọi là "Điều gì đến rồi sẽ đến" đây mà. Cô Mỹ chỉ gặp mẹ tôi một chút rồi về liền. Cuộc hội thoại vỏn vẹn chỉ có mấy câu. Đại loại là tối mai cô sẽ đón hắn về nhà cô. Cô đã nói chuyện với gia đình mới rồi, ai cũng háo hứng chào đón hắn cả. Rồi cảm ơn mẹ đã thay cô chăm sóc nuôi dưỡng hắn, cô chắc chắn sẽ đền đáp ơn của mẹ. Sau khi quay qua nhìn hắn rồi mỉm cười thì cô rời đi luôn mà không để hắn kịp nói câu gì. Mẹ cũng chỉ biết cười rồi tiễn cô về. Nguyên buổi trưa nhạt tuếch."Mẹ làm gà rán rồi nhé, hai đứa ăn đi. Mẹ ra công ty bố con chút." - Mẹ bưng dĩa gà chiên giòn nóng hổi tỏa khói ra rồi với tay lấy giỏ sách đi ra ngoài. Chắc là mẹ đi báo cho bố biết chuyện lúc nãy.
"Vâng mẹ đi cẩn thận." - Tôi cầm một miếng gà lên ăn thử rồi vẫy tay chào mẹ.
Câu nói của tôi vừa dứt thì tiếng xe của mẹ đã vang lên rồi xa dần, mẹ lúc nào cũng vậy, làm cái gì cũng nhanh gọn lẹ. Tôi quay qua nhìn hắn, nhìn nét mặt hơi u buồn mà cố tỏ tỏ ra bình thường kia kìa, thật tình, buồn mà cũng đẹp nữa cơ.
"Ăn đi gà ngon lắm đấy. Buồn làm cái gì, cậu về nhà mới xong thì lâu lâu ghé qua đây chơi rồi chỉ nhà cậu cho chị, chị sẽ dẫn bố mẹ qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-lo-yeu-em-roi-chang-trai-a/2725460/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.